Chương trước
Chương sau
“Cái quyết định này rất khó làm hay sao?” Dương Tâm nhướng mày nói.
Thẩm Thành cười lắc đầu: “Xem ra chỉ có thể dùng biện pháp này thôi, được rồi, tôi sẽ thử liên lạc với Ngọc Hiểu, bảo em ấy tới Hải Thành một chuyền.”
Dương Tâm đứng lên từ trên ghế, cầm lấy cái túi ở trên khoắc qua vai: “Tôi còn có việc nên xin phép đi trước, dược phẩm Đại Khắc ở bên kia làm phiền ngài Thẩm đây để ý đến nhiều một chút, cố gắng để cho lô thuốc đầu tiên có thể sớm được kiểm nghiệm một chút để đưa ra thị trường.”
“Ừ” Trở lại căn cứ điều trị, đứng từ xa đã lập tức nhìn thấy hai anh em Dương Tùy Ý và Dương Tùy Tâm đang ở cùng một chỗ với Trần Tuần có mối quan hệ thân thiết.
Từng tiếng ‘bố Trần’ vang vọng ở trên sân cỏ lớn như thế, khiến cho tâm trạng của người ta trở nên vô cùng vui vẻ thoải mái.
Ở trên cõi đời này, không có ai thích hợp làm bồ của hai đứa nhỏ này hơn so với Trần Tuấn.
Nếu như đây là người bố mà máy đứa bé chọn cho mình, vậy cô cũng không phải là không thể mở rộng lòng mình để đón nhận.
Chẳng qua là bên trong trái tim lại truyền tới từng đợt đau nhói và buồn phiền là có chuyện gì xảy ra đây?
“Đang suy nghĩ chuyện gì vậy?”
Trong lúc đang ngắn ra, Trần Tuần đã thong thả bước về phía cô.
Dương Tâm cười nhẹ một tiếng: “Không có gì, nhìn bố con ba người ở cùng một chỗ chơi đùa với nhau, có loại cảm giác năm tháng yên bình thật là tốt.”!Trần Tuấn chìa tay ra nắm lấy tay của cô, bước đi thong thả đi về phía hồ nhân tạo ở phía xa.
Dương Tùy Tâm nhìn bóng lưng hai người rời đi, không ngừng vỗ tay thật mạnh trầm trồ khen ngợi: “Rốt cuộc thì bố Trần cũng theo đuổi được chị Dương, anh có nghe thấy gì không, Dương Tâm nói là bố con ba người đó, chị ấy công nhận bố Trần rồi, chị ấy thật sự công nhận bố Trần rồi đó.”
Dương Tùy Ý hơi híp đôi mắt lại, nghiêng đầu nhìn cô nhóc ở bên cạnh một chút, trên mặt thoáng hiện lên vẻ chế nhạo trong nháy mắt.
Đó là bởi vì em không biết bố ruột của mình là ai.
Nếu như mà là thanh niên khỏe mạnh Lục Gia Tân kia, không chừng là bố Trần còn có hi vọng, nhưng mà đổi lại là con hồ ly già Lục Gia Bách kia, có mười bố Trần cũng không phải là đổi thủ của anh.
Vẫn là nên chết tâm đi!
Bên cạnh hồ nhân tạo, Dương Tâm dựa vào bên cạnh hàng rào, cười nói: “Muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi, không cần phải ấp úng làm gì, Trần Tuần, giữa chúng ta không có cái gì gọi là bí mật cả.”
Trần Tuấn không khỏi bật cười, thử: “Dương Tâm, em tính toàn lúc nào thì rời khỏi Hải Thành? Bây giờ Bạch Trác đã chết, cũng không còn ai đánh chủ ý lên loại thuốc mới, không phải là anh có thể thành công rút lui rồi hay không?”
Dương Tâm than khẽ, chậm rãi thu bót lại nụ cười trên mặt, bát đắc dĩ nói: “Sợ là gần nửa tháng sắp tới em sẽ không có cách nào rời khỏi đây được, em sẽ đại diện cho Trung Quốc tham gia thi đấu trong cuộc thi Lập trình Quốc tế, trước khi cuộc tranh tài kết thúc thì em cũng không thể rời khỏi nơi này được.”
Vừa nghe cô nhắc đến chuyện này, trong nháy mắt Trần Tuần trở nên hăng hái hơn: “Em vẫn luôn không có chủ động bộc lộ năng lực của bản thân, tại sao lần này lại ghi danh tham gia cuộc thi Lập trình Quốc tế?”
Dương Tâm cười khổ, chậm rãi kể tóm tắt lại một lần nữa chuyện mình đột nhập vào viện nghiên cứu đánh cắp tài liệu của Phó Tuyền.
“Chuyện chính là như vậy, nếu đắc tội với người bình thường thì cũng dễ xử lý, nhưng mà đối phương là nhà họ Phó, em coi như là đã chọc vào tổ ong vò vẽ, bây giờ bị người của cục quản lý không gian mạng can thiệp vào chuyện này, nhất định sẽ điều tra được đến trên đầu em, em phải nhanh chóng lấy công chuộc tội.”
Trần Tuần nhíu mày, cười nói: “Xem ra bây giờ em còn có một thân phận không đơn giản nữa, có thể tiết lộ một chút được hay không?”
Dương Tâm nhìn anh ta một cái, bước đi thong thả đi về phía đình nghỉ mát: “Hacker hàng đầu.”
Trong mắt Trần Tuần lóe lên một tia kinh ngạc.
Cũng không phải là do biết được cô lag hacker hàng đầu trên thế giới, mà là…
Anh ta vẫn nhớ là nửa năm trước Lục Gia Bách bị Quỷ Sát tấn công tài khoản, tổn thắt tận ba tỷ nhân dân tệ, tên kia vì chuyện này mà đuổi theo Quỷ Sát khắp thế giới nửa năm trời.
Dương Tâm chính là Quỷ Sát sao?
Người phụ nữ thật sự là rất có khả năng, lông dê của Lục Diêm Vương mà cũng dám nhỏ.
Nhìn bóng lưng tự nhiên phóng khoáng rời đi của cô, Trần Tuần không khỏi bật cười, người phụ nữ này quá ưu tú, có lúc anh ta cũng cảm giác là mình không xứng với cô.
Người phụ nữ tỏa ra ánh sáng rực rỡ như vậy, có lẽ là cũng rất khó để tìm được người đàn ông nào có thể sánh vai cùng với cô ở trên thế giới này.
Quán trà ở góc đường.
Trong một gian phòng ở trên tầng hai.
Bồ Trần ngồi ở trước cửa số, tầm mắt rơi vào trên đường phố đông nghịt người qua lại ở bên ngoài, vẻ mặt không hiểu.
Ông ta đợi ở chỗ này đã được khoảng một tiếng đồng hồ, mà Lâm Thanh lại vẫn chậm chạp chưa có tới.
Quản gia già đi lên phía trước, khuyên nhủ: “Ông chủ, thân thể của ngài không được tốt, một tiếng đồng hồ đã là cực hạn rồi, có lẽ ngài Lâm sẽ không đến nơi hẹn đâu, chúng ta vẫn nên đi về trước đi.”
Tiếng ho khan kịch liệt xen lẫn với tiếng thở dốc nặng nề vang lên ở bên trong phòng: “Sẽ đến, chờ thêm một chút nữa đi, chúng ta chờ thêm một chút nữa, bây giờ tôi muốn nhờ vả xin anh ta giúp đỡ, thì phải hạ thấp phong thái của mình xuống.”
Quản gia già bắt đắc dĩ thở dài một tiếng, lặng lẽ lui qua một bên.
Ông chủ đã biết chuyện cô chủ thứ hai sắp bị tống vào tù vì tội thương mại.
Nhưng mà ông ta không có đi tìm cô chủ thứ hai, mà ngược lại lại hẹn cậu chủ Lâm.
Ông chủ muốn làm cái gì, ông ta ít nhiều cũng có thể đoán được một chút.
Việc đã đến nước này, biện pháp để giữ được cô chủ thứ hai cũng chỉ có…
Lâm Thanh lập tức thu lại nụ cười, lạnh lùng liếc nhìn ông ta, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
“Năm đó lúc ông thiết kế khiến cho tôi và mẹ kế của tôi lên giường với nhau thì sao ông không suy tính cho cuộc đời của tôi cơ chứ? Bây giờ việc này đặt ở trên người con gái của ông thì ông lại không chịu nổi? Thời Khải ơi Thời Khải, ông có tư cách gì mà nói điều kiện với tôi chứ? Ông có tư cách gì mà chất vấn tôi hả?”
Bồ Trần lập tức bị dập tắt hết lửa giận, trực tiếp co quắp ngã ngồi xuống ghế.
Sau khi im lặng một lúc lâu, bố Trần chậm rãi nhắm hai mắt lại, dùng giọng nói nhẹ nhàng nói: “Anh có thể thu mua Trần thị, cũng có thể tống tôi vào trong tù, nhưng chỉ mong anh đề cho Trần Uyên một con đường sống, con bé không làm gì sai cả, từ đầu đến cuối con bé cũng chỉ là người bị hại mà thôi, anh đừng có hủy hoại con bé.”
Lâm Thanh lạnh lùng cười một tiếng: “Bây giờ là do tự cô ấy tìm đường chết, một lòng muốn thay ông ngồi tù, ông có cầu xin tôi cũng vô dụng thôi, nếu cô ấy đã đặt ông ở vị trí đầu tiên, vậy thì cô ấy cũng chỉ có thể làm kẻ thù của tôi, đối với kẻ thù thì tôi cũng không cần khách khí.”
“Nếu như tôi chủ động đi ra đầu thú thì sao? Lâm Thanh, bây giờ chỉ có anh mới có thể ngăn cản con bé, nếu như tôi vào tù như anh mong muốn thì anh có thể giúp tôi giữ Trần Uyên lại có được hay không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.