Thẩm Thành sững sờ.
Sau khi đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát, đột nhiên cười nói: “Là tôi đã suy nghĩ nông cạn rồi, làm sao tôi lại chưa nghe nói qua anh có bạn gái? Đừng không phải chịu không được tôi mà làm ầm ï, tùy tiện lầy cớ qua loa để trách tôi như vậy.”
Thẩm Thành mặc một bộ âu phục màu trắng, đứng dưới ánh trăng, càng tăng thêm độ nổi bật tự phụ ưu nhã của anh ta, khí chất này là do tự nhiên đã có.
Anh ta có chút đau đầu phủ vỗ trán, bát đắc dĩ nói: “Cô Cẩn là muốn bạn gái tôi tự mình gọi điện thoại cho cô thì cô mới bằng lòng tin tưởng sao?” “Vậy thì bây giờ anh gọi điện thoại cho cô ấy đi, sau khi kết nối nói chuyện thành công, ừ thì, tôi muốn chính thức tuyên chiến với cô ta, chỉ cần một ngày anh chưa cưới cô ta, vậy thì tôi vẫn còn có cơ hội.”
Thẩm Thành không khỏi bật cười, não của cô gái nhỏ này cũng quá kỳ lạ, hình như có chút chập chờn.
Huyền Cần thầy anh ta không nói lời nào, hừ lạnh nói: “Nếu mà biết là anh đang tìm lý do qua loa để trách tôi, thì như vậy thật sự không có ý nghĩa, tôi mới giận anh được mấy ngày đâu, thế mà anh đã không chịu nồi, về sau nhớ kỹ tìm cớ có sức thuyết phục một chút.”
Thẩm Thành cười lắc đầu, liếc mắt nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, nhạt tiếng nói: “Chín giờ, tôi phái lái xe đưa cô Cần trở về rồi, đêm hôm khuya khoắt một cô gái lại chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067342/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.