Chương trước
Chương sau
Lê Vãn Trinh sững sờ, cô bị cử động bát thình lình của anh ta khiến cho khó hiểu.
“Không phải anh vẫn luôn muốn cưới Phó Linh Ngọc sao, nhưng mà bây giờ vì muốn cứu mạng Tiêu Tân, phiền anh sớm cưới cô ta vào cửa thôi.”
“Em…”
Triệu An vô cùng tức giận, anh nhìn thật lâu vào gương mặt xinh đẹp của cô, đột nhiên nở nụ cười trầm thấp. “Lê Vãn Trinh, em cũng điên rồi, vì cứu con trai mà không tiếc hi sinh anh.”
Lê Vãn Trinh càng mơ hồ hơn, kinh ngạc nhìn anh, cô thật thà mở miệng hỏi: “Nếu như không có Tiêu Tân thì anh sẽ có suy nghĩ bỏ hôn ước với Phó Linh Ngọc chứ?”
Triệu An giật mình tại chỗ.
“Ha…” Lê Vãn Trinh nở nụ cười đắng chát, chậm rãi đầy tay anh ra, dùng giọng nói bi thương mà nói: “Triệu An, tôi không biết anh đang ầm ï khó chịu gì, tôi chỉ hi vọng anh có thể xem trọng mạng của Tiêu Tân, bây giờ chỉ có Phó Linh Ngọc mới có thể cứu thằng bé. Anh làm bó, dù cho Phó Linh Ngọc đưa ra bắt kỳ yêu cầu gì anh cũng phải đồng ý. Chỉ cần để cô ta gật đầu hiến tủy thì tất cả đều đáng giá.”
“…” Triệu An cười ha ha một tiếng: “Lê Vãn Trinh, em đúng là thánh mẫu đấy.”
Lê Vãn Trinh cắn chặt môi, im lặng không nói chuyện.
Triệu An đắm vào vách tường cạnh cô, nghiến răng gần từng chữ một: “Được, tôi sẽ làm như em mong muốn, tùy ý kết hôn với Phó Linh Ngọc, khuyên cô ta hiến tủy.” Nói xong, anh ném gậy trong tay anh, khập khễnh đi về phía cuối hành lang.
Hai chân của Lê Vãn Trinh mềm nhũn, ngồi hẳn ra đất, nhìn thấy bóng lưng của anh kiên quyết rời đi, khóe mắt có nước mắt rơi xuống.
Đây là cách tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra, có thể giảm tổn thương đến mức thấp nhát.
Triệu An, thật xin lỗi, vì cứu Tiêu Tân tôi chỉ có thể hi sinh anh.
Chung cư Thịnh Cảnh.
Trong phòng sách.
Dương Tâm nhìn hai đứa bé trước mắt, thở dài: “Mẹ biết hai con có tình cảm rất sâu với Hải Thành, nhưng lần này chúng ta nhất định phải rời xa thành phố này. Các con thu xếp một chút, lúc nào cũng có thể ra nước ngoài.”
Dương Tùy Ý và Dương Tùy Tâm liếc nhìn nhau, có thể nhìn thấy sự nghỉ hoặc trong mắt đối phương.
“Mẹ, mẹ ở Hải Thành phát triển như mặt trời ban trưa, vì sao đột nhiên muốn rời khỏi?”
Dương Tâm không giải thích, cô đưa tay vuốt tóc con gái, cười nói: “Quy tắc cũ, mẹ đưa ra quyết định gì các con tiếp nhận vô điều kiện là được rồi, không cần hỏi nhiều như thế. Bởi vì dù mẹ nói chưa chắc các con hiểu.”
Cô bé còn muốn mở miệng lại bị anh ruột kéo lại, sau đó cậu bé nháy mắt, cô bé nhếch miệng buồn bã lui qua một bên.
Dương Tùy Ý cười thân thiết với mẹ: “Chị Dương, dù sao mẹ đi đâu thì tụi con đi theo đó.”
Tuy nói như thế nhưng trong lòng cậu bé lại có vô số tính toán nhỏ nhặt.
Để chị Dương rời khỏi Hải Thành?
Ôi, sao có thể chứ!
Thật vất vả cậu mới trèo lên được người bố ruột không tầm thường kia, còn chưa kiếm được chút gì từ bố thì sao có thể tủy tiện rút lui.
Về phần mẹ…
Dù sao bán cho người đàn ông khác cũng là bán, còn không bằng bán cho ông lão Lục Gia Bách kia, tốt xấu gì cũng dùng qua một lần, chắc là hợp ý của mẹ.
Chỉ một đêm mà tạo thành bố đứa bé, chắc là bản lĩnh của lão già kia rất mạnh, chắc hẳn có thể làm yên lòng chị Tâm như sói như cọp.
Sau khi cậu bé đưa mắt nhìn mẹ ruột rời đi thì lại đuổi em gái ruột ra ngoài, đến lúc trong phòng sách chỉ còn một mình cậu, cậu bé vội vàng tìm điện thoại nhắn một tin ngắn cho Lục chó điên Điên: “Lục chó điên Điên, mẹ tôi chuẩn bị chạy trốn, Hải Thành có ba đường đi chú phải giữ lại. Nếu thật sự để mẹ chạy thoát khỏi Hải Thành thì sau này muốn kéo bà ấy lại sẽ khó như lên trời đấy.”
Lục chó điên Điên đang uống rượu với mấy người khách ở khách sạn Hoa Đình, sau khi nhận được tin nhắn thì anh hơi cong khóe môi, nở nụ cười tà.
Coi như nhóc con kia biết điều không đi theo mẹ nó làm loạn.
“Ừm, chú biết rồi, trông cô ấy cho kỹ. Nhớ kỹ, sau này cháu có thể kế thừa thế lực ngầm khổng lồ kia thì phải xem cháu có thành công đẩy mẹ cháu lên thuyền hải tặc của chú không đã.”
Cậu bé nhận được tin nhắn trả lời của bồ ruột.
Bố ruột có hay không không quan trọng, quan trọng là thế lực kia trong tay lão già khiến cậu rất hứng thú, vì thế bán mẹ ruột cũng không tiếc.
Quán trà ở góc đường.
Trong phòng ở lầu hai, hai người đàn ông trung niên ngồi đối diện nhau, đang bàn về chuyện sản xuất thuốc do Xưởng chế thuốc Nhã Nam sản xuất.
“Ngài Bạch, tôi luôn cảm thấy dường như Dương Tâm phát hiện ra chuyện gì đó, gần đây cô ấy vô cùng chịu khó chạy đến xưởng sản xuất thuốc. Thuốc này vốn dĩ do cô ấy nghiên cứu, ngài nói có người động tay động chân trong thuốc của chúng ta, cô ấy có kiểm nghiệm ra không?”
Người mở miệng nói chính là tổng giám đốc Dương của xưởng thuốc Xưởng chế thuốc Nhã Nam, vẻ mặt anh ta tràn đầy lo lắng nhìn Bạch Trác ở phía đối diện, vẻ mặt lúng túng.
Không còn cách nào, bây giờ anh ta đang làm việc xem mạng người như cỏ rác, sơ sót một chút sẽ phải ăn súng.
Bạch Trác vừa pha trà vừa chậm rãi nói: “Đương nhiên cô ta có thể kiểm nghiệm được, hơn nữa tôi có thể nói chắc với anh rằng bây giờ cô ta đã phát hiện ra được có người lạ động tay chân trong thuốc rồi.”
“Cái gì?” Tổng giám đốc Dương nhảy dựng lên khỏi ghế salon, vẻ mặt không dám tin nhìn anh ta, giọng nói run rẫy: “Vậy, vậy chúng ta nên làm gì. Nếu, nếu cô ta tố cáo với Cục quản lý dược phẩm thì chúng ta sẽ phải chết.”
“Cái gì.” Thẩm Thanh Vi đứng lên khỏi ghế sa lon.
Ban đầu cô còn cười xinh đẹp, nhưng sau khi nghe thế thì gương mặt lại tái nhợt với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được.
Cơ quan tư pháp…
Cơ quan tư pháp…
Sao cảnh sát lại đến nhà họ Thẩm, không phải là?
Chưa đợi cô nghĩ xong, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, mấy người nam nữ mặc đồng phục đi từ ngoài vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.