Chương trước
Chương sau
Trong phòng ngủ.
Thẩm Thanh Vi kéo Hải Vy ngồi xuống ghế xô — pha.
“Được rồi chị họ, chị đừng giận dỗi, chẳng phải lúc đó anh họ em đang bận rộn công việc mà, anh ấy muốn ở Hải Thành một khoảng thời gian ngắn thì chị cứ đồng ý đợi với anh ấy, mẹ em cũng nói rồi đó sao, chờ Trung Thu xong thì hai nhà gặp mặt nói chuyện một bữa.”
Hải Vy sa sầm mặt mũi, trong mắt lộ vẻ tức giận.
Từ sau khi đến Hải Thành, Lâm Thanh đối xử với cô ta lúc nóng lúc lạnh. Cô ta quan sát anh ta từ lâu rồi, cảm giác như ngắm hoa trong sương, mờ mịt, lúc hiện lúc ẩn, cứ như thể bất cứ lúc nào cũng biến mắt khỏi cô ta.
Nguyên nhân dẫn đến biến hóa nghiêng trời lệch đắt, tất cả là do con đàn bà họ Trần kia ban tặng, là con đàn bà đó câu mắt hồn Lâm Thanh, rồi để lại cho cô ta là cái vỏ rỗng.
Thẩm Thanh Vi thấy cô ta đè nén tức giận thì trong lòng thấy rất vui vẻ.
Có lẽ cô ta đã đoán đúng.
Vị vương thất này đúng là người càng yêu càng hận, có thù hận rất lớn với cô cả nhà họ Trần kia.
“Chị họ, chị sao thế? Có tâm sự gì à, nếu có chuyện không biết làm thế nào thì cứ nói ra với em, cho dù là cô em cũng đứng về phía chị, hay la anh họ em lại lăng nhăng làm chị bị tổn thương?”
Hải Vy cắn môi, nhìn Thẩm Thanh Vĩ hỏi: “Thanh Vi, em có quen biết Trần Uyên không?”
“Thì…” Thẩm Thanh Vi ngập ngừng, muốn nói lại thôi, vẻ mặt do dư, khó mở miệng nói: “Trần Uyên à…
Cô ấy, cô ấy…”
Hải Vy thấy cô ta ấp a ấp úng thì cười chế giễu: “Thôi không cần trả lời, em là em họ anh ấy, tất nhiên sẽ nghiêng về anh ấy, nếu chị dò hỏi anh họ em, nói vậy chứ em cũng không chịu nói, không có chuyện gì nữa thì chị đi trước, khi nào rảnh thì nói chuyện sau.” Nói xong, cô ta chuẩn bị đứng dậy.
Thẩm Thanh Vi thấy thế vội kéo tay cô ta lại, vội vã nói: “Em không đứng về phía anh họ em, em chỉ sợ khi nói đến Trần Uyên làm chị không vui, dù sao đi nữa cô ta cũng là bạn gái cũ của anh họ em, giữa hai người họ còn có một khoảng thời gian yêu nhau oanh tạc, khắc cốt ghi tâm.
Nhưng chị yên tâm, người phụ nữ đó phản bội anh họ em, lúc này em đang hận không thể xé rách cái bản mặt giả nhân giả nghĩa, lừa đời dối người.”
Hải Vy không tin cô ta, cau mày hỏi: “Thật sao? Em cũng không ưa cô ấy?”
Thẩm Thanh Vi buồn cười nhìn cô ta, không biết nên nói thế nào: “Chị họ, chị hỏi chuyện này làm gì vậy?
Năm đó, cô ta hại cậu em chết, còn làm anh họ thân bại danh tàn, làm sao em có thể ưa cô ta được?”
“Vậy em giúp chị đuổi cô ấy, đừng cho cô ấy dính líu đến anh họ em được không?”
Hải Vy siết mạnh cổ tay cô ta, giọng nói như đang trực bật khóc: “Dạo này cô ấy muốn dây dưa trở lại với anh họ em, có mục đích không tốt, anh họ em vắt vả lắm mới làm lại được, không thể bị hủy hoại lần nữa trên tay cô ấy.”
Thẩm Thanh Vi kinh ngạc nhìn cô ta: “Sao cô ta lại mặt dày như vậy? Năm đó hãm hại anh họ em chưa đủ thảm hại sao, sao cô ta lại có thể như vậy được…
Chị họ, chị không thể nhân từ mà nương tay được, bảy năm trước anh họ em không có quan hệ gì với chị, chị có thể nhìn thấy coi như không nhưng bây giờ chị với anh họ em là vợ chồng được pháp luật công nhận, chị phải dùng mánh khóe.”
Hải Vy kinh ngạc nhìn cô ta hỏi: “Mánh khóe gì?”
Thẩm Thanh Vi cong môi cười, đáy mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo sắc bén, ngắm ngầm tính kế.
Trần Uyên và Dương Tâm là bạn thân, cô ta chỉ cần dụ dỗi sai khiến vị vương thất ngực to não như quả nho này đi đối phó với Trần Uyên, ngược cho Trần Uyên chịu đầy thương tích, thuận tiện lột luôn được một lớp da của Dương Tâm.
“Chị họ, chị hãy luôn nhớ mình là chính thất, nếu để mọi người biết được, Trần Uyên, cô ta học làm tiểu tam đi phá gia đình người ta, chắc chắn bị nghìn người chỉ chỏ, vạn người sỉ vả.”
Hải Vy siết chặt bàn tay hỏi: “Ý em là…”
“suyt”
Thẩm Thanh Vi giơ tay ra hiệu đừng nói: “Chị họ, có những chuyện, trời biết đất biết, chị biết em biết là được, không nhất thiết phải nói ra mới được, trách xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Xưởng chế thuốc Nhã Nam.
Trong phòng thí nghiệm.
Huyền Cần nhìn xuống tầng dưới qua cửa số sát đất, một bóng dáng quen thuộc đạp vào mắt.
Đó chính là…
“Sư phụ, sư phụ, chị cứ làm trước đi, em có chuyện gấp cần làm trước, em đi trước.
Dương Tâm đưa mắt nhìn cô ta một cái, ánh mắt lại nhìn về cửa số, thầy Thẩm Thành đứng trong một đám vệ sĩ vậy quanh đi cửa xe.
ba”
Đứa nhỏ này tình yêu mùa xuân nảy mầm à?
Tình yêu mùa xuân nảy mầm…
Nghĩ tới những từ này, cô sững dờ một lúc, trong con ngươi xuất hiện thoáng qua vẻ phức tạp.
Con gái cả nhà họ Hải đã kết hôn với người nước ngoài, người nhà họ Nhâm không có người nối dõi nắm quyền, bây giờ chỉ còn đứa con gái thứ hai, bọn họ cho phép cô ấy yêu đương với người đàn ông nước ngoài không?
“Em đừng vui chơi nữa…”
Quay đầu lại, trong phòng không còn bóng dáng đồ đệ nhỏ đâu nữa.
“Đứa nhỏ nghịch ngợm này…” Dương Tâm không biết phải làm thế nào, thở dài một hơi, có lẽ cô đã nghiêm khắc với cô ấy quá.
Bãi đỗ xe ngoài trời.
Thẩm Thành đang bước lên xe có rèm che, đột nhiên đằng sau vang lên giọng nói lanh lảnh: ““Thẩm Thành, anh đang đi ra ngoài à? Có thể cho tôi đi nhờ một đoạn được không?”
Cậu Thẩm nhéo nhéo mày.
Ba ngày, chỉ trong ba ngày anh ta đã thấy được khả năng dính người của vị vương thất này, thật sự rất bội phục.
Anh ta không hiểu nỗi, rõ ràng tính cách con người Dương Tâm thuộc loại hờ hững, nhạt nhẽo, sao lại nhận đồ đệ như cái loại hàng này.
Ngắn ngơ một lúc, cô Huyền đã đứng trước mặt anh ta.
“Thẩm Thành, nếu anh không nói thì tôi coi như anh đồng ý rồi đấy nhé, đi thôi.” Nói xong, cô ta không khách sáo chút nào đi lên xe.
Cậu Thẩm vội giơ tay ngăn cô ta lại, đành chịu nói: “Hình như cô Huyền thân với tôi lắm hả, tính cách rất lạc quan đó, nếu không phiền, cô và chị cô là Hải Vy nên gọi tôi một tiếng anh họ đó.”
Lời này như đang ra ám hiệu.
Anh ta rất nhạy bén, sao có thể không biết đứa nhỏ này có tình cảm với anh ta.
Cho dù cô ta là đồ đệ của Dương Tâm, không sợ bị từ chối nhưng cũng phải suy nghĩ khi nói chứ, tiếng anh họ, chắc là đã xác định được quan hệ giữa hai người rồi chứ?
Một lúc sau, Thẩm Thành nghe điện thoại xong, cười nói: “Lâm Thanh có chuyện nên đã rời khỏi nhà cũ họ Thẩm, nhưng chị cô vẫn ở đó, tôi bảo bọn họ đưa cô về đó, còn tôi không muốn làm ảnh hưởng đến hai chị em cô nói chuyện.”
Nói xong, anh ta nhảy xuống đóng cửa xe lại, sau đó nói với vệ sĩ: “Đưa cô Huyền đến nhà cũ họ Thẩm chơi vui vẻ, đừng đi muộn quá.”
“Vâng.”
“Êê…
Huyền Cần vội đẩy của xe ra, nhưng không mở được, chỉ có thể trơ mắt ngồi nhìn chiếc xe rời khỏi bãi đỗ.
Cô tức giận, gào to ra ngoài cửa số: “Thẩm Thành, anh là kẻ giả nhân giả nghĩa, lại lừa tôi, chị đây nhớ kỹ rồi đó, sau này ngày nào tôi cũng quần lấy anh, tôi không tin không ngược chết anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.