Chương trước
Chương sau
Ban đêm.
Cơ sở chữa bệnh.
Lục Gia Bách ở trong phòng bệnh nói chuyện với con trai cả ngày, sau khi cậu bé ngủ anh mới đứng dậy rời đi.
Phòng làm việc.
Thời điểm Lục Gia Bách đẩy cửa đi vào, Triệu An đang ngồi dựa lưng trên ghế sa lông, trong tay cầm một chồng tài liệu mặt nhìn chằm chằm tài liệu.
Thầy cửa phòng bị đầy ra, anh vô thức ngước mắt lên nhìn, ánh mắt rơi trên người Lục Gia Bách, nhíu mày hỏi: “Thần thần bí bí, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Lục Gia Bách đi đến sa pha đối diện ngồi xuống, sau khi trầm mặc trong chốc lát, anh lo lắng nói: “Anh còn nhớ chuyện bảy năm trước xảy ra ở Philippines kia không?”
Triệu An khẽ giật mình, thân thể bắt đầu cứng ngắc.
Bảy năm trước ở Philippines xảy ra chuyện gì anh đương nhiên nhớ rõ, cho dù anh già đi ký ức có thoái hóa, anh cũng sẽ không quên đoạn kí ức đó.
Năm đó đại ca của tổ chức kia nhốt anh ở trong lồng, còn cho cho anh uống thuốc kích thích đồng thời ở bên trong thả máy con hỗ đực, còn sau này phát sinh chuyện gì anh hoàn toàn mắt hết ấn tượng.
Khi anh tỉnh lại lần nữa thì thấy mình nằm ở trong phòng bệnh của một bệnh viện.
Anh là bác sĩ, mình có bị dã thú xâm phạm hay không anh là người rõ ràng nhất.
Trừ mấy vết thương trên người do bị dã thú cào bị thương ra, còn có dấu vết của hai ngón tay, nói một cách chính xác là dấu ngón tay của phụ nữ.
Anh suy đoán thời điểm mình nổi điên cần một người phụ nữ nào đó, về phần anh ngủ với ai sau này anh cũng có phái người đi điều tra qua, nhưng không thu hoạch được gì.
“Anh có ý gì? Sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện đó?”
Lục Gia Bách nhẹ nhàng thở dài, từ trong túi móc ra một tắm hình đưa cho anh.
Triệu An có chút nghỉ ngờ nhận lấy, tròng mắt vô thức nhìn lại, chỉ nhìn một chút anh liền ngây ngắn cả người. Trên tắm ảnh là một nốt đứa bé trai ước chừng sáu bảy tuổi, ngũ quan tinh xảo vô cùng đẹp trai, nhưng vẻ mặt có chút tái nhợt, ẩn ẩn lộ ra sự suy yếu do bệnh tật.
Không nói những cái này, trước tiên nói hình dạng của đứa bé kia một chút đi, hình dáng đó khiến cho anh có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết, giống như là đã gặp qua ở đâu đó rồi, hơn nữa mỗi ngày đều gặp.
“Cái này, đây là?”
Lục Gia Bách cũng rất nghiêm túc, nói thẳng: “Bảy năm trước anh bị đám người kia nhốt vào trong lồng sau đó ném ở trên bờ biển, có một một người phụ nữ kịp thời chạy tới, giết mấy con hỗ đực kia cứu anh,”
“Mà lúc đó anh đã bị tác dụng của thuốc khống chế hoàn toàn mắt đi lý trí cưỡng bức người phụ nữ kia, sau đó người phụ nữ kia đã mang thai, mà đứa bé trong tắm ảnh này chính là do người phụ nữ kia sinh ra vào bảy năm trước, đứa nhỏ này là con của anh.”
“Cưỡng bức người phụ nữ kia’ “Sau đó người phụ nữ kia đã mang thai”
‘Đứa nhỏ này là con của anh”
Từng câu từng chữ chói tai phiêu đãng trong không khí tiến vào trong lỗ tai của Triệu An, đánh anh tan rã.
Đồng thời bị đả kích còn có Phó Linh Ngọc đứng ở ngoài cửa đang muốn đẩy cửa đi vào.
Cô gắt gao nắm lấy chốt cửa phòng, mặc kệ từng câu nói dọa người kia đánh thẳng vào trái tim.
Người phụ nữ……
Mang thai Con trai.
Triệu An từng muốn qua một người phụ nữ, người phụ nữ kia còn mang thai, cuối cùng sinh cho anh một đứa trẻ.
Là như vậy sao?
Anh có hiểu sai cái gì hay không??
Ai, là ai sinh con cho Triệu An?
Người phụ nữ kia là ai, là ai?
Một giây sau, người đàn ông trong phòng liền cho cô một đáp án.
Chỉ nghe thầy Triệu An dùng âm thanh run rầy hỏi: “Cô…cô ấy…cô ấy là ai?”
Thật ra trong lòng của anh đã có đáp án, nhưng anh không dám nói cũng không có mặt mũi nói ra.
Năm đó là anh cưỡng bức người ta?
Nếu như người phụ nữ kia là cô ấy, anh nên xử lý như thế nào đây?
Hơn nữa anh nên đối mặt với người nhà của cô cùng đứa con như thế nào đây?
Lục Gia Bách im lặng thở dài, nói ra từng chữ: “Năm đó người phụ nữ có thể liều chết đi cứu anh, ngoại trừ cô ấy còn có ai nữa? Triệu An, tôi biết anh không thể nào chấp nhận được sự thật này, nhưng sự thật nó chính là như vậy, anh không thể không chấp nhận, đi cứu đứa bé đi, bây giờ bệnh máu trắng của đứa bé đã tiến triển đến giai đoạn cuối rồi, Lê Vãn Trinh không chịu nổi nữa rồi, nếu như cô ấy ngã xuống e là đứa nhỏ này cũng sẽ……
Nói đến đây anh dừng lại, đứng dậy đi đến tủ rượu bên cạnh, từ bên trong lấy ra hai bình rượu mạnh.
“Nào, uống mấy ngụm.”
Ngón tay Triệu An run rẩy nhận lấy bình rượu, sau khi vặn nắp bình rượu liền uống ực một ngụm.
Anh cũng không có cách nào hình dung được cảm xúc lúc này của mình.
Làm bố có vui không?
Không có!
Chỉ có vô cùng bắt lực và bi ai mà thôi, giống như vận mệnh ở trên người bọn họ tăng thêm gánh nặng.
cửa.
Phó Linh Ngọc chậm rãi buông lỏng bàn tay cầm chốt cửa ra, mềm mại không có lực tựa trên vách tường.
Trong nhà họ Lê người có con trai bị bệnh máu trắng là Lê Vãn Trinh.
Đứa bé đó là con của Lê Vãn Trinh và Triệu An.
Tại sao có thể như vậy?
Hôn lễ của bọn họ đã sắp xếp xong hết rồi, vợ chồng Tiêu thị cũng đã bắt đầu sắp xếp công việc chuẩn bị đi kinh đô cầu hôn, ở trong lúc quan trọng thế này lại xuất hiện một đứa con trai, hôn lễ của cô phải làm sao bây giờ?
Không được cô không thể ngồi ở đây chờ chết được, cô tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào phá hư hôn lễ của cô, càng không cho phép người phụ nữ nhà họ Lê kia cướp đi người đàn ông mà cô yêu nhất.
Cô là con gái một nhà họ Phó, dựa vào tầng thân phận này cô liền có thể giẫm Lê Vãn Trinh dưới lòng bàn chân, khiến cô cả đời này cũng không lật người được.
Khi khi sắp xếp xong tâm trạng, cô lặng lẽ lùi lại.
Đi xuống phòng khách lầu một, cô cố ý gọi điện thoại cho Triệu An.
Cuộc trò chuyện rất nhanh liền kết nối thành công, trong loa truyền đến âm thanh nhẹ nhàng Triệu An: “A Tuyền, sao vậy?”
Trong mắt Phó Linh Ngọc xẹt qua một tia sáng.
Triệu An à Triệu An, không dám ở trước mặt tôi lộ ra bất cứ cái gì sơ hở nào, xem ra anh đây là muốn quyết tâm phải che chở người phụ nữ kia.
Chỉ tiếc anh là người đàn ông Phó Linh Ngọc tôi coi trọng, ngày nào tôi còn sống cô ta đừng mong vào được cửa nhà họ Triệu ngày đó.
“Em đến cơ sở chữa bệnh của anh, bây giờ em đang ở phòng khách lầu một, anh Triệu, anh có muốn tự mình ra nghênh đón em hay không?”
Triệu An ở trong thư phòng sững sờ, do dự ba giây sau đó cười nói: “Được, anh lập tức xuống dưới.”
Sau khi chấm dứt cuộc trò chuyện, Triệu An nói với Lục Gia Bách: “Phó Linh Ngọc tới rồi, chuyện này tạm thời không thể để cho cô ấy biết được, tôi sợ cô ấy nỗi lên sát ý.”
“Bậy bạ.” Bố Lục quát lớn: “Thân là trưởng bối, sao bà có thể nói ra những lời như thế, im miệng cho tôi?”
“Tôi không im miệng đấy thì làm sao?” Bà Lục hoàn toàn nỗ rồi, bỗng nhiên từ trên ghế sa lông bật dậy, tức giận nói: “Lục Quốc Đông, ông…..
Không đợi bà nói xong điện thoại di động ở bên cạnh vang lên.
Bà đưa mắt nhìn sang dò xét là Dương Nhã gọi tới.
Dương Nhã……
Trong lòng bà vui mừng, nếu như gọi Dương Nhã tới, có phải có thể khiến con nhỏ đĩ nhà họ Thẩm kia sến súa một phen hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.