Cái tên chó dại này….
Đừng nói, anh sẽ làm được thật đó.
Nếu như hôm nay cô mà không nhận thẻ của anh, có khả năng anh sẽ giống như chó điên chiếm hữu cô.
Mẹ nó, cô có cảm giác như là tự mình đào hó, rồi để cái tên đàn ông chó này vui sướng bê cô đi chôn.
“Đưa thẻ cho em…” Cô nghiền răng nghiến lợi nói ra bốn chữ này.
Lục Gia Bách vui vẻ cười một tiếng, đặt thẻ lại vào trong tay cô, không quên nhắc nhở: “Nhận thẻ của anh thì chính là người của anh, Dương Tâm, nhở kỹ, đời này em chỉ có thể làm người phụ nữ của tôi, hiểu không?”
Thấy cô cắn môi, vẻ mặt Lục Gia Bách vô cùng vui mừng, cười một tiếng phiếu đãng trong phòng, nghe rất êm tai: “Được rồi, không đùa em nữa, nói cho em biết lần này em lại xâm nhập vào tài khoản của ai.”
Dương Tâm liếc mắt, nói đơn giản chuyện của Lê Vãn Trinh cho anh.
Lục Gia Bách nghe xong thì hơi nhíu mày: “Em dám xâm nhập vào kho số liệu của sở nghiên cứu y học quốc gia, chắc chắn người phía trên sẽ không im lặng khoanh tay đứng nhìn, lúc đó chắc chắn họ sẽ phái người điều tra, nếu tra được đến trên đầu em thì sẽ có ảnh hưởng không tốt.”
Dương Tâm híp mắt nhìn anh: “Ý anh là muốn em xóa hết sạch mọi vết tích? Nhưng nếu làm như vậy, Lê Văn Trinh sẽ không thể bản giao với người ta, ông Nguyên đã tố tụng giúp cô ấy, nếu như cuối cùng chúng ta còn hố người ta một vó, Trinh Trinh bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067292/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.