Cơ thể Trần Uyên run lên dữ dội, tất cả lời muốn nói đều mắc kẹt trong cỗ họng cô.
Vợ của anh Lâm?
Có phải là vợ của Lâm Thanh không?
Cô ta cũng đến Hải Thành? Trần Uyên xoay người lại một cách khó khăn, ánh mắt dừng tại lối ra vào của sảnh lớn.
Lọt vào trong tầm mắt là một người phụ nữ trẻ trong chiếc váy dài màu đỏ rượu được bao quanh bởi mấy người số vệ sĩ áo đen đang dẫm trên giày cao gót mà đi đến.
Đây là một người phụ nữ phương Tây vô cùng xinh đẹp, với những đường nét khuôn mặt xinh xắn, cảm giác vô cùng đầy đặn, giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo nhất được họa bởi một danh sư phương Tây nổi tiếng.
Quý phái, thanh lịch, thời thượng và hợp mốt, cô nhìn tháy tất cả những ưu điểm của người phụ nữ đương đại ở trên người cô ta.
Quan trọng hơn là, vẻ mặt cô ta có nét cười nhẹ nhàng.
Có lẽ chỉ những người phụ nữ được đàn ông yêu thương mới có thể có được một nụ cười thản nhiên bình lặng như này.
Có lẽ cô ta rất được Lâm Thanh yêu thương.
Có người nhà xinh đẹp như hoa như vậy, cuộc đời này của Lâm Thanh cũng nên viên mãn.
Tiếng chào hỏi liên tiếp vang lên bên tai.
Một câu “Phu nhân tổng giám đốc, ‘Bà Lâm, ‘Bà chử’ lọt vào tai cô, khắc vào lòng cô từng cơn đau tê tái.
“Vy Vy, sao em lại ở đây?”
Một giọng nói đột ngột vang lên, cả sảnh lớn lập tức trở nên yên lặng.
Trần Uyên vô thức đảo mắt nhìn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067280/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.