Chương trước
Chương sau
Bà Triệu bị anh ta làm cho tức điên lên rồi.
Bàn tay run run chỉ về hướng anh ta, cả giận nói: “Triệu An, mày ở bên ngoài chơi bời lêu lỗng, quan hệ bừa bãi với mấy loại con gái không ra gì, mày còn ở đó mà lý luận à? Nếu bà không bước vào ngăn cản thì chẳng lẽ cứ đừng trừng mắt nhìn hai người, nhìn hai người…”
Những lời tiếp theo bà không nói được nữa, dù sao người trong bộ dạng quần áo xộc xệch đứng ở đó cũng là con trai mình, những từ khó nghe này nếu buông ra với anh ta sẽ khiến danh tiếng của Triệu An bị ảnh hưởng. Bồ Triệu thong thả bước tới, ông ta không dám nhìn lung tung, dù sao người phụ nữ đang nằm trên bàn cũng là của con trai mình, nếu nhìn thấy cái gì không nên nhìn thì thực sự là càng thêm xấu hổ.
Ánh mắt do dự của ông ta dừng lại trên người Triệu An, rồi xoay một vòng, chỉ một ánh mắt đó thôi, ông ta đã nhìn ra được điểm bất thường: “Con trúng xuân dược? Hơn nữa còn là loại có tác dụng rất mạnh.”
Bà Triệu nghe thầy những lời này thì trong nháy mắt bùng nổ.
“Con đàn bà đê tiện kia, cô khá lắm, lại dám giở trò này với con trai tôi, hủy hoại danh tiếng của thằng bé, tôi nhất định phải đánh chết cô.”
Dứt lời, bà nhanh chóng đi về hướng chiếc bàn.
Thân thể của Lê Vãn Trinh lạnh đến phát run, cô không một mảnh vải che thân, nằm trần chuồng ở trước mắt bố mẹ Triệu An, vừa nghĩ cô đã cảm thấy vô cùng xấu hỗ rồi.
Nếu như Triệu An và cậu hai nói cô quyến rũ anh ta, cố tình hạ thuốc cho anh ta thì quả thực, đây sẽ là đòn chí mạng khiến danh tiếng của toàn bộ nhà họ Lê bị hủy hoại dưới tay cô.
“Trần An, con còn đứng đó làm gì thế, mau buông ra đi, tôi lại muốn xem xem là con cái nhà ai mà có thể khiến cho đứa con trai không gần nữ sắc quanh năm của tôi không thể kiềm chế được bản thân, làm ra chuyện xấu hỗ như vậy ngay ở trong quán cà phê.”
Trần An một tay nắm lấy tay của bà Triệu, một tay chống lên trên mặt bàn, một cô minh tinh nhỏ bé tuyến mười tám thôi ấy mà, mẹ đừng xem thì hơn, tránh để cho mẹ bẩn mắt.”
“Cô ta hạ thuốc với con, lòng dạ không đoan chính, phải dạy dỗ mới được.” Bà Triệu cả giận nói: “Người ngoài ai cũng biết nhà họ Triệu cùng nhà họ Phó đã tổ chức lễ đính hôn, con rất nhanh sẽ trở thành rễ hiền của Phó tư lệnh, cô ta quyến rũ con vào giờ phút quan trọng như vậy, chắc chắn là có ý đồ muốn hại con.
Triệu An mắp máy đôi môi mỏng, nhẹ nhàng nói: “Thuốc không phải do cô ấy hạ, con bị người ta hãm hại, bị người ta hạ dược từ trước, sau đó mới tìm tới cô ấy, cô ấy chẳng qua chỉ là người giúp con giải dược mà thôi.”
“Triệu An.” Bà Triệu cất cao giọng, quát: “Con cho rằng mẹ là đứa trẻ ba tuổi sao, một bác sĩ thiên tài như Triệu An con mà không thể ứng phó được cả với xuân dược, còn phải tìm phụ nữ để giải quyết nhu cầu?
Con không thể lấy một lí do có tính thuyết phục cao hơn để lừa mẹ à?”
Thừa dịp anh còn đang sững sờ, bà Triệu chợt đẩy anh ra, một tay bà nắm lấy cỗ tay của cô gái kia, kéo cô ngồi dậy.
“Tại sao lại là cô?” Bà Triệu kinh ngạc nhìn Lê Vấn Trinh, hai con người mạnh mẽ co rút vài cái.
Chỉ chốc lát say, bà ta đã gầm thét lên như phát điên: “Người phụ nữ này sao lại bám dai như đỉa vậy chứ? Ba năm trước không phải tôi đã nói rõ với cô rồi sao, Triệu An không hề yêu cô, người mà con trai tôi muốn kết hôn là tiểu thư của nhà họ Phó, tại sao cô vẫn cố chấp dây dưa không dứt với thằng bé vậy?”
Lê Vãn Trinh có chút hận thù nhìn Triệu An đang đứng ở trước mặt mình, cô nhẹ nhàng lấy tờ giấy ướt lau đi vết máu trên mặt mình, nếu như cô để bộ dạng đầy máu đó, bà Triệu chắc chắn sẽ không nhận ra cô.
Bây giờ, cô hận không thể tìm một chỗ nào đó để chui xuống dưới.
Triệu An trở tay hát tay bà Triệu ra, ôm Lê Vãn Trinh vào trong ngực, nhíu mày nói với bố Triệu: “Bó, trước tiên bố đưa mẹ ra ngoài hộ con, lúc này ở đây thực sự không ổn lắm, chờ con xử lí xong mọi chuyện thì sẽ quay về giải thích với hai người.”
Bồ Triệu gật đầu, tự tay kéo bà vợ của mình đi, thấp giọng nói: “Nơi này là chốn công cộng, có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm chúng ta, chớ làm lớn chuyện lên, chúng ta đi ra ngoài trước thôi! Để Triệu An thu xếp mọi chuyện với cô hai nhà họ Lê một cách ổn thỏa.” “Không được.” Bà Triệu chợt giằng tay ra khỏi bàn tay của bồ Triệu, hung tợn trừng mắt nhìn Lê Vãn Trinh, cắn răng nghiền lợi nói: “Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại ngay cho ông Lê, bảo ông ta tới xem con gái ngoan của mình giờ này đang có bộ dáng gì, không phải gần đây nhà họ Lê luôn tự kiêu rằng mình thanh xao sao, vậy thì tại sao lại có thể sinh ra một cô con gái vô liêm sỉ, đồi phong bại tục đến như vậy.”
“Bình tĩnh một chút, chúng ta cần khoan dung, độ lượng! Đừng khiến con trai khó chịu, dù sao thằng bé cũng mới là nhân vật chính, một cây làm chẳng nên non, nếu như không có thằng bé thì cô Lê cũng không thể làm ra loại chuyện đó được.”
Bà Triệu vẫn không buông tha, rút điện thoại di động ra từ bên trong túi sách của mình.
Lê Vãn Trinh thấy thế thì vội vã đẩy Triệu An ra, quỳ xuống trước mặt bà Triệu.
Cô kéo lấy quần của bà ta nói với vẻ van xin: “Bác à, con sai rồi, con thực sự sai rồi, con không nên hạ thuốc với Triệu An, không nên vọng tưởng đến người đàn ông không thuộc về mình, con xin bác đừng gọi điện cho ba con, sức khỏe của ông ấy không tốt, không thể chịu được đả kích này, con, con bảo đảm với bác, tuyệt đối sẽ không có lần sau.”
Cô vừa nói vừa khóc nắc lên.
Ông trời ơi, đây chính là câu trả lời thuyết phục ông cho tôi sao?
Con đường duy nhất để cứu sống Tiểu Tân, ông cứ vậy mà chặt đứt của tôi sao?
Con của cô phải làm sao bây giờ, thằng bé còn nhỏ như vậy, chẳng nhẽ ông lại tàn nhẫn cướp nó đi khỏi tay tôi sao?
Triệu An khẽ thở dài, ngồi xỗm bên người cô, ôm cô vào trong ngực một lần nữa, ngửa đầu nói với bà Triệu: “Nếu như mẹ không muốn làm lớn chuyện này lên, không muốn truyền tới tai nhà họ Phó thì mau chóng đi đi! Cũng may mẹ tới đúng lúc, không khiến con gây ra sai lầm lớn.”
Bà Triệu lạnh lùng nhìn Triệu An, cắn răng hỏi: “Con không tính cưới Phó Linh Ngọc nữa sao?”
Triệu An khẽ run người, sau một hồi trầm mặc, lo lắng nói: “Không phải, ngoại trừ Phó Linh Ngọc con sẽ không cưới ai khác.”
“Được, nhớ kĩ những lời con vừa mới nói: “Bà Triệu cúi người lôi Lê Vãn Trinh dậy, “Tôi không muốn thấy ông Lê đến đây chứng kiến cảnh tượng xấu hỗ này, nhưng cô phải đưa tôi tới nhà họ Lên, tôi muốn bố cô chính miệng hứa với tôi, về sau sẽ giám sát chặt chế cô, không đề cô ra ngoài gây họa cho người khác.”
“Mẹ…”
Triệu An chuẩn bị phản bác thì bị tay Lê Vãn Trinh ngăn lại.
“Được, nghe lời bác.”
Nói xong, cô từ từ xoay người đưa thuốc giải dược ra cho Triệu An.
Cô biết cô đưa cái này ra, tính mạng của Tiểu Tân cũng sẽ được giao ra.
Điều này có nghĩa là gì?
“Ting… Ting…”
Tiếng chuông điện thoại ở trên bàn uống nước vang lên không ngừng, vừa lướt qua thì nhìn thấy là cuộc gọi đến của Lục Gia Bách.
Cô dặn dò Dương Tùy Ý: “Mọi chuyện xảy ra ở quán cà phê đêm nay sẽ là bí mật, mẹ không cho phép ai tiết lộ ra ngoài, con biết phải làm sao chứ?”
“Chị Dương cứ yên tâm, em đã phong tỏa toàn bộ tin tức rồi.”
“Được, mẹ đi nhận điện thoại.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.