Lục Gia Bách đảo mắt, nhìn thẳng về phía cô, nhíu mày hỏi: “Em vừa nói gì?”
Dương Tâm liếc mắt, nặn ra máy chữ: “Mau! Cởi! Quần! Áo! Ra!”
Lục Gia Bách ho nhẹ hai tiếng.
Người phụ nữ này đúng là lúc nào cũng đổi mới cái nhìn của anh.
“Em chắc chắn rồi đúng chứ?”
“Còn cần em phải cởi giúp anh sao?”
“Cần, em mau tới đi.”
Dương Tâm cầm lấy một chiếc gói ôm ném thẳng về phía anh.
Sau đó khi xoay người đi vào phòng đề đồ thì tiện tay lấy cho anh một bộ đồ ngủ mới, nghiến răng lên tiếng: “Mau mặc vào đi đừng để lộ bắt cứ thứ gì ra ngoài, nếu làm dơ bản mắt em thì em sẽ cắt bỏ đáy!”
Lục Gia Bách chật vật cởi quần tây của mình ra, sau đó cầm bộ đồ ngủ đắp hờ lên eo mình.
Trên đùi anh lúc này toàn là máu, tất cả đều bị nhuộm một màu đỏ tươi.
Cũng may là người phụ nữ này ra tay vẫn còn có chừng mực, nếu không thì cái chân này của anh, không, đúng hơn là cái mạng này của anh cũng không thể giữ được.
“Trước mắt em sẽ cầm máu cho anh trước, sau đó sẽ tiến hành may vết thương lại rồi băng bó.”
Vừa nghe thấy băng bó vết thương, cơ thể của ngài Lục không tự chủ được mà trở nên run rầy.
Không còn cách nào khác, trong lòng anh đã để lại một bóng ma tâm lý với việc may vết thương của người phụ nữ này.
“Chuyện đó, trong hòm thuốc có thuốc gây tê cục bộ đấy, lát nữa em nhớ tìm cho anh hai lọ nhé.”
Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067259/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.