Dương Tâm cười lạnh một tiếng rồi xoay người xuống đất.
Lục Gia Bách vội vàng vươn tay nắm chặt lấy cánh tay của cô và hỏi lại lần nữa: “Em đâm anh sao?”
Dương Tâm trừng mắt nhìn anh một cái và cắn răng nói: “Nếu không đâm anh thì lẽ nào cứ mở to mắt mà nhìn anh leo lên người phụ nữ này à? Chắc là ngài Lục không thấy được dáng vẻ dã man của mình vừa nãy đâu nhỉ, trông anh giống như một con thú vậy.”
Ngài Lục cúi đầu cười và nhìn anh có vẻ vô cùng vui vẻ: “Em đâm rất tốt đấy. Sau này nếu anh dám đi chạm vào những người phụ nữ khác thì em có thể đâm anh theo kiểu này.”
Sau đó Lục Gia Bách xoay người và đứng lên. Nhưng động tác như vậy đã ảnh hưởng đến vết thương trên đùi của anh và khiến cho anh đau đến mức nhe răng trợn mắt.
“Chết tiệt, về sau em có thể đổi sang đâm chỗ khác được không? Chỗ này quá nguy hiểm, nếu như không cẩn thận mà bị tàn tật thì làm sao anh còn có thể ngủ với em được nữa chứ.”
Dương Tâm hít sâu một hơi, nhịn xuống suy nghĩ muốn đâm anh một nhát nữa rồi nói với vẻ hung dữ: “Anh đừng nói những điều vô nghĩa nữa, nếu không em sẽ giết anh ngay lập tức.”
Lục Gia Bách sờ mũi và cười ngượng ngùng.
Một chị Tâm giống như côn đồ, hung dữ và không nói nhiều.
Anh thích!
Dương Tâm cũng không thèm quan tâm đến cái người đáng ghét này, cô lấy một viên thuốc từ bên thắt lưng và nhét vào trong miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067257/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.