Chương trước
Chương sau
Dương Tâm bị ông ta hỏi đến vẻ mặt ngơ ngác.
Cô làm sao mà biết được Lâm Vũ Loan là gì của cô?
Cô cũng không quen biết ai là Lâm Vũ Loan được không hả.
“Ông Lục nhận sai người rồi, Lâm Vũ Loan không là gì của tôi cả, trên thực tế, tôi không quen biết Lâm Vũ Loan người này.”
Ông Lục thong thả bước tới trước mặt cô, lúc cách cô hai mét thì đứng lại, sau khi nhìn chằm chằm cô một lúc, nỉ non nói: “Giống, thật sự rất giống, cô cực kỳ giống bộ dáng cô ấy lúc còn trẻ, cô gái nhỏ, cô tên gì?”
Dương Tâm bị ông ta làm cho ù ù cạc cạc.
Chỉ có điều nhân lúc này, cô lờ mờ nhớ ra cái tên Lâm Vũ Loan này, tuy rằng chưa từng thấy người, nhưng mà cô đã từng nghe qua tên.
Cô nhớ Lâm Thanh có một người cô tên là Lâm Vũ Loan, ba mươi năm trước gả vào nhà họ Thẩm ở Lâm An.
Nhà họ Thẩm này, không cần phải nói, là danh môn vọng tộc gần với nhà họ Lục, là thế gia trăm năm cuộc sống xa hoa ở khu vực Châu Á.
Cô, giống với trưởng nữ nhà họ Lâm, bà chủ nhà họ Thẩm, Lâm Vũ Loan?
Cái quỷ gì vậy?
Bà Thẩm, Lâm Vũ Loan cả đời chỉ sinh một trai một gái, con trai trưởng Thẩm Thành, tài hoa quan lại quốc tế, con gái thứ Thanh Vi, đứng đầu thập đại danh viện, không có bắt kỳ quan hệ nào với cô mà.
“Tôi tên Dương Tâm, là con gái trưởng của nhà họ Dương, chị gái của Dương Nhã.”
Ông Lục ngắn ra, nhíu mày nói: “Cô chính là Dương Tâm? Xem ra tôi thật sự nhìn nhầm rồi, thật xin lỗi.”
Nhìn nhằm?
Lời này, nghe ra thật sự khiến người ta rất không thích.
Dương Tâm cúi đầu cười, thuận theo lời ông ta nói: “Ông quả thật nhìn nhằm rồi, Lâm Vũ Loan đường đường là con gái trưởng của gia tộc Lâm Thị, sau đó gả vào nhà họ Thẩm ở Lâm An, trở thành đương gia chủ mẫu nhà họ Thẩm, người phụ nữ huyền thoại như vậy, làm sao có thể có quan hệ với đứa con gái bị gia tộc đuổi đi như tôi được?”
Ông Lục nghe xong, lúc này mới cảm thấy lời nói của mình có chút nặng, vội vàng giải thích: “Tôi không phải có ý đó, cô Dương rất ưu tú, sự tích của cô tôi ở nước ngoài cũng từng nghe nói, hơn nữa cô còn vì nhà họ Lục sinh một trai một gái, tôi rất mong đợi cô có thể trở thành một thành viên của nhà họ Lục.”
Dương Tâm cười nhạt, trên mặt không có biểu tình gì, dùng giọng điệu cứng nhắc nói: “Nếu không còn chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước, bà Lục còn đang đợi tôi ở phòng chính báo cáo tình huống của cậu chủ nhỏ.”
Nói xong, cô xoay người rời khỏi hoa viên.
Nhìn bộ dáng mắt mát của ông Lục, vị Lâm Vũ Loan kia, hẳn là…
Ha, đàn ông trên đời này người nào trong lòng chả có một ánh trăng sáng.
Không ngạc nhiên!
Ông Lục nhìn bóng lưng rời đi của Dương Tâm, thấp giọng nói: “Dương Tâm, con gái lớn nhà họ Dương, không phải con cháu nhà họ Lâm, cũng không phải con gái của Lâm Vũ Loan, vì sao lại giống Lâm Vũ Loan lúc còn trẻ như vậy?”
Trong phòng khách phòng chính.
Bà Lục tuy rằng đã thay đổi sắc mặt với Dương Tâm, nhưng thái độ vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Bé Minh làm sao rồi? Cô không phải nói muốn nghiên cứu chế tạo thuốc cho nó sao, nghiên cứu ra chưa?”
Dương Tâm nhướng mày nhìn bà ta, cười như không cười nói: “Bà Lục cho rằng nghiên cứu chế tạo thuốc đơn giản như vậy sao?”
i69 “Bà đừng tức giận, dễ tổn hại sức khỏe, thuốc ấy, tôi đã nghiên cứu rồi, bà kiên nhẫn thêm một khoảng thời gian nữa đi, tuyệt đối đừng nỗi cáu với tôi, tôi có thể rất chắc chắn nói cho bà biết, trên thế giới này ngoài tôi ra không ai có thể cứu cháu trai bà đâu, nếu bà làm tôi khó chịu, nói không chừng tôi thực sự buông tay mặc kệ đó.”
Bà Lục không tốn hơi thừa lời nữa, ép xuống một bụng lửa giận, cắn răng nói: “Được, tôi cho cô mặt mũi, cô cũng đừng tranh cãi với tôi, nếu cô chữa khỏi cho cháu trai tôi, sau này tôi sẽ xem cô như cháu dâu mà đối đãi, nếu chữa không tốt, cô ở nhà họ Trần cũng đừng mong sống dễ chịu.”
Nhà họ Dương, Tôn Bích Như thấy Dương Nhã trở lại, có chút kinh ngạc hỏi: “Dương Nhã, sao con lại trở về? Không phải chăm sóc thằng con hoang kia sao? Có phải xảy ra chuyện gì không?”
Dương Nhã ném cái túi lên bàn trà, tê liệt ngồi trên ghế sô pha, cắn răng nói: “Dương Tâm đi đến biệt thự nhà họ Lục, con không muốn nhìn thấy cô ta, cho nên về đây.”
Tôn Bích Như ngồi xuống bên cạnh cô ta, cười nói: “Con cứ nhẫn nhịn đi, chẳng bao lâu nữa Lục Gia Bách sẽ cưới con thôi.”
Dương Nhã sửng sốt, chậm rãi ngồi thẳng người dậy, nhíu mày nói: “Mẹ, mẹ lại có kế sách rồi à?”
BUNirTh Tôn Bích Như nói nhỏ mấy câu bên tai cô ta.
“Cái này… được không?”
“Bố con cũng đồng ý rồi, con nói xem có được không? Chỉ có điều, con e là phải chịu một chút nỗi khổ da thịt.”
“Không sao.” Dương Nhã phát phát tay, không để bụng nói: “Chỉ cần có thể gả vào nhà họ Lục, chỉ cần con có thể trở thành bà Lục, đừng nói chịu nỗi khổ da thịt, kể cả muốn cái mạng này của con cũng được, cho dù không chiếm được Lục Gia Bách, con cũng phải chiếm được thân phận vợ anh ta, khiến bọn họ chán ghét cả đời.”
Tôn Bích Như vỗ vỗ mu bàn tay của cô ta, cười nói: “Con có thể nghĩ như vậy là được rồi, trên đời này có mắy người đàn ông đáng tin chứ? Nhát là cái loại sự nghiệp thành công giống như Lục Gia Bách, loại đàn ông ngồi trên đống tài sản mấy trăm nghìn tỷ, thay vì mong chờ cậu ta cưng chiều, không bằng nhân cơ hội tiện tay vơ vét một chút, cuộc sống sau này cũng có cái bảo đảm.”
“Vâng, con nghe mẹ.”
Lúc này, quản gia bưng tới một đĩa móng heo kho tàu, nói với Dương Nhã: “Cô hai đến vừa lúc, đây là móng heo kho tàu bà chủ vừa mới làm, đã ra nồi rồi, cô nếm thử xem.”
Dương Nhã cười cười nhận lấy, vừa mới chuẩn bị động đũa, trong dạ dày đột nhiên lại nổi lên một trận buồn nôn.
Cô ta vội vàng đứng dậy chạy về phía nhà vệ sinh.
Lát sau, bên trong truyền đến tiếng nôn oe kịch liệt.
“Cái này… ” Quản gia có chút nghỉ ngờ nhìn Tôn Bích Như: “Bà chủ, cô hai đây là?”
Tôn Bích Như không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi.
Bà ta bỗng nhiên đứng dậy, vừa đi về phía nhà vệ sinh, vừa dặn dò nói: “Ông trông giữ ở cửa, không được cho bắt kỳ ai tiến vào phòng chính, nghe rõ chưa?”
“Dạ, vâng.”
Tôn Bích Như bước nhanh tới nhà vệ sinh, thầy Dương Nhã đang vô lực chống lên bồn rửa tay, nôn nóng hỏi: “Dương Nhã, con làm sao vậy? Sao lại xuất hiện triệu chứng nôn nghén?”
Dương Nhã sửng sốt, một giây sau, cô ta trừng lớn hai mắt, không dám tin nhìn Tôn Bích Như, giọng run rẫy nói: “Mẹ, mẹ, con đây là, không phải ăn phải đồ hỏng lên bụng mới xuất hiện phản ứng sao? Làm, làm sao có thể mang thai được?
Tôn Bích Như túm lấy cánh tay cô ta, cắn răng nói: “Không, lấy kinh nghiệm của mẹ, đây là mang thai rồi, Dương Nhã, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Con, con làm sao có thể mang thai, Lục Gia Bách không phải chưa từng chạm vào con sao?”
Dương Nhã oa một tiếng gào khóc.
“Không, không thể nào, con không thể mang thai được, con rõ ràng đã uống thuốc tránh thai rồi, sao có thể mang thai được chứ?”
Trong lòng Tôn Bích Như lộp bộp một chút, hai mắt trừng to nhìn cô ta, giận dữ nói: “Dương Nhã, con muốn chết sao? Dám lêu lỗng với người đàn ông khác sau lưng Lục Gia Bách, con, sao con lại hồ đồ như vậy, sao con dám cắm sừng Lục Gia Bách?”
Dương Nhã sắp sụp đỗ rồi, trượt theo bồn rửa tay, tê liệt ngồi trên mặt đắt, cái gì cũng không nói, chỉ gào khóc.
Tôn Bích Như vừa tháy tình huống này, càng khẳng định suy đoán trong lòng, bà ta túm lấy vai cô ta, một bên lắc, một bên quát: “Tên đàn ông kia là ai? Là ai? Chúng ta nhất định phải quyết quyết sạch sẽ, nếu không con sẽ chết, sẽ chết đó.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.