Dương Tâm bị ông ta hỏi đến vẻ mặt ngơ ngác. 
Cô làm sao mà biết được Lâm Vũ Loan là gì của cô? 
Cô cũng không quen biết ai là Lâm Vũ Loan được không hả. 
“Ông Lục nhận sai người rồi, Lâm Vũ Loan không là gì của tôi cả, trên thực tế, tôi không quen biết Lâm Vũ Loan người này.” 
Ông Lục thong thả bước tới trước mặt cô, lúc cách cô hai mét thì đứng lại, sau khi nhìn chằm chằm cô một lúc, nỉ non nói: “Giống, thật sự rất giống, cô cực kỳ giống bộ dáng cô ấy lúc còn trẻ, cô gái nhỏ, cô tên gì?” 
Dương Tâm bị ông ta làm cho ù ù cạc cạc. 
Chỉ có điều nhân lúc này, cô lờ mờ nhớ ra cái tên Lâm Vũ Loan này, tuy rằng chưa từng thấy người, nhưng mà cô đã từng nghe qua tên. 
Cô nhớ Lâm Thanh có một người cô tên là Lâm Vũ Loan, ba mươi năm trước gả vào nhà họ Thẩm ở Lâm An. 
Nhà họ Thẩm này, không cần phải nói, là danh môn vọng tộc gần với nhà họ Lục, là thế gia trăm năm cuộc sống xa hoa ở khu vực Châu Á. 
Cô, giống với trưởng nữ nhà họ Lâm, bà chủ nhà họ Thẩm, Lâm Vũ Loan? 
Cái quỷ gì vậy? 
Bà Thẩm, Lâm Vũ Loan cả đời chỉ sinh một trai một gái, con trai trưởng Thẩm Thành, tài hoa quan lại quốc tế, con gái thứ Thanh Vi, đứng đầu thập đại danh viện, không có bắt kỳ quan hệ nào với cô mà. 
“Tôi tên Dương Tâm, là con gái trưởng của nhà họ Dương, chị gái của Dương Nhã.” 
Ông Lục ngắn ra, nhíu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067248/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.