“Trần Tuấn, mọi người trò chuyện đi, em còn có một số bệnh lý cần phải chỉnh sửa, tôi đến phòng sách trước đây.”
“Anh đi cùng em.”
Dương Tâm mỉm cười lắc đầu: “Em làm việc một mình hiệu quả nhanh hơn, anh ở đây với mọi người đi.”
“Được, vậy em đi làm đi, tối ở lại đây dùng bữa rồi sau đó anh đưa em về.”
“Được.”
Dương Tâm xoay người bước đến cửa, lúc lướt qua Lục Gia Bách, cô bắt giác nhìn anh một cái.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của hai người chạm nhau ngắn ngủi, trong phút chốc, cô nhìn thấy được nơi đáy mắt đen nhánh sâu thẳm của anh có trăm mối cảm xúc.
Bất lực? Không cam tâm? Căm giận?
Không, là kiên định!
Ánh mắt của anh rất kiên định, mang theo vẻ hung tợn coi thường cái chết.
Người đàn ông này, giống như một con thủ đang ngủ đông nơi góc khuất tăm tối, lúc nào cũng rình rập chuẩn bị nhe nanh vuốt săn lùng con mỗi mà mình nhắm đến.
Nhớ lại một nhát dao đâm vào lưng anh ta, cô chỉ cảm thấy không khí trong căn phòng bệnh này trở nên rất ngột ngạt, ngột ngạt đến mức khó thở.
Cô vô thức bước nhanh hơn, bước một bước bằng ba bước rời khỏi phòng bệnh.
So với Trần Tuấn, người đàn ông này còn gợi lên những cơn sóng lớn hơn trong lòng cô, cô đã bắt đầu…
Không, không nên như vậy, trước khi đến Hải Thành, cô không ngừng khuyên răn mình không thể có bất cứ qua lại nào đối với người đàn ông như Lục Gia Bách, nếu không sẽ rơi vào vực sâu không đáy.
Mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067245/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.