Chương trước
Chương sau
Trong phòng khách.
Dương Tùy Ý lười biếng dựa vào tủ giày, cười như không cười nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên đứng ở cửa.
“Cái này, bạn nhỏ, có thể châm chước một tý không, cho chú vào trong trước? Ngoài hành lang người qua lại nhiều, bị người ta nhìn thấy thì không tốt.”
Cậu Dương khịt mũi lạnh lùng.
Cậu chưa kịp nói thì một giọng nữ lạnh lùng đột nhiên vang lên sau lưng cậu.
“Thì ra là sếp Đổng, may thay may thay, ông không ở nhà tổ chức tiệc ăn mừng vì đã đuổi tôi ra khỏi Lục Thị, chạy đến chỗ của tôi làm gì?”
Cô vừa dứt lời, thì Trần Uyên tiếp tục chế nhạo: “Dương Tâm, như thế là do mày không biết rồi chăng, sếp Vương này thấy mày chưa đủ thảm, cho nên muốn đích thân đến tận nơi chà đạp thêm nữa, tao nói, mày nên mau chóng quỳ xuống dập đầu với ông ta, biết chừng ông ta sẽ bớt nói mà tha cho mày. “
Sếp Vương ngượng ngùng cười, nhanh chóng giải thích: “Cô Dương, giám đốc Trần, các người hiểu lần rồi, lần này tôi đến là để bù đắp xin lỗi cô, là chúng tôi có mắt như mù, đuổi cô ra khỏi Lục Thị, hôm nay tôi đặc biệt tới đây xin lỗi, đồng thời thành tâm cầu xin cô quay lại Lục Thị. “
*Hả?” Trần Uyên mở to mắt cố ra vẻ kinh ngạc nhìn ông ta: “Trời ạ, tôi không phải nghe nhằm đấy chứ?
Sếp Vương vậy mà lại nói tới đây xin lỗi? Nhìn toàn bộ giới kinh doanh, ai mà không biết, sếp Vương là cổ đông lớn nhất của công ty tài chính Lục Thị ngoại trừ sếp Lục, ngày thường rất có uy phong, các ông lớn trong giới chính trị kinh doanh cũng phải nễ mặt ông, vậy mà ông lại lết mặt tới đây xin lỗi một vãn bồi sao? “
Khuôn mặt già nua của sếp Vương đỏ lên, dưới sự kích thích mạnh mẽ ưu thế của mình, ông ta có hơi xấu hồ.
Nhiều năm qua, ông ta được giới chính trị giới kinh doanh hết sức tôn trọng và kính nề, mắt để trên đỉnh Bây giờ bại trong tay một cô gái, còn mặt dày lết tới cầu xin cô ta, quả thực là rất mắt mặt, nếu truyền ra ngoài, uy vọng mà ông ta xây dựng nhiều năm nay sợ là sẽ bị hủy trong chốc lát.
“Cô Dương, là tôi thiếu hiểu biết, có mắt không thầy thái sơn, hôm nay tôi mang một chút thành ý đến xin lỗi cô.”
“Vậy sao?” Trần Uyên đi vòng qua Dương Tâm đi tới cửa, cười như không cười nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, Đỗ Như Linh là cháu gái của ông Vương đây phải không, ông đuổi Dương Tâm ra khỏi Lục Thị, không phải là tầm nhìn hạn hẹp, suy cho cùng chị em tôi cản trở tiền đồ của cháu ông, bị ông đuổi khỏi cũng là có nguyên nhân, cô ấy không đi, ông làm sao dìu dắt cháu gái mình thăng tiền chứ? “
Cả người sếp Vương đột nhiên run lên vài cái, trên mặt lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, giọng điệu cứng ngắc nói: “Cô Trần nói quá rồi, sếp Lục từng nói, cả đời của Như Linh cũng không có phần đảm nhiệm chức tổng thiết kế cho Lục Thị, trách nhiệm quan trọng này sao cũng không thẻ tới lượt nó làm, cô Dương tài đức vẹn toàn, là người thích hợp nhậm chức nhất, mong cô Dương loại bỏ hiềm khích trước đó, quay lại Lục Thị tiếp tục vị trí quan trọng này. “
Dương Tâm đi tới đứng bên cạnh Trần Uyên, mỉm cười với sếp Vương, nhướng mày nói: “Ông còn nhớ ngày đó tôi đã nói gì không? Tiễn thần thì dễ mời thần mới khó, các người khi đó đã đuổi tôi ra khỏi Lục Thị trong lòng thoải mái rồi, nhưng bây giờ, thì không dễ nói như thế đâu. “
Vẻ mặt sếp Vương khó coi giống như đang ăn phải đống phân vậy, ông ta kiên quyết hỏi: “Xin hỏi làm sao chúng tôi mới có thể làm cô Dương hài lòng?”
“Rất đơn giản, tổ chức một cuộc họp báo và xin lỗi tôi trước các phương tiện truyền thông, hãy nhớ, tất cả cỗ đông của Lục Thị cũng phải ra mặt, thiếu một người tôi sẽ không hài lòng.”
“Cô…” Sếp Vương trên mặt nổi lên một tia tức giận.
Ông ta nễ mặt tơi đây cầu xin cô còn chưa đủ sao?
Phải lôi vấn đề này ra công khai như vậy à, ở trước mặt vô số người tát cho họ vài cái sao?
“Không đồng ý?” Dương Tâm mỉm cười làm tư thế mời: “Ở đây không hoan nghênh ông thì có nơi khác hoan nghênh ông, Uyên, tập đoàn Trần Thị của mày hình như đang tuyển giám đốc thiết kế phải không?
Ngày mai tao có thể nhận chức.”
Trần Uyên duỗi tay ra khoác lấy cánh tay cô cười khúc khích: “Bạn yêu, mày không biết bây giờ quyền trong tay mày mạnh thế nào đâu, có thể mời được danh sư Huyền Sương làm tổng thiết kế cho tập đoàn Trần Thị, là vinh hạnh của Trần Thị.”
“Đã như vậy, mày giúp tao liên lạc một chút với người phụ trách trong Trần Thị, giới thiệu tao qua đó.”
Nói rồi, cô nhàn nhạt thở dài nói thêm: “Lục Thị đối xử tao không tệ, vốn dĩ tao muốn thay Lục Thị trải qua nguy cơ lần này, làm sao biết được có người không biết điều, đuổi tao ra khỏi Lục Thị, thời gian sau sợ là cổ phiếu trong Lục Thị sẽ tổn hại nặng nề, sếp Vương, ông có nắm chắc, đồng tiền mồ hôi nước mắt cả đời của ông, sẽ bốc hơi ngay trong một đêm không. “
Sắc mặt sếp Vương tái mét. Rất rõ ràng, những lời mà cô ta nói như đâm trúng tim đen của ông ta.
Sếp Vương cắn răng, nhạn lời: “Được rồi, tôi sẽ chuẩn bị mở cuộc họp báo, bảo tất cả các cổ đông đều ra mặt, xin lỗi với cô.”
Vừa dứt lời, ông ta nhìn cô chằm chằm, ngập ngừng hỏi: “Dương Tâm, rốt cuộc cô nắm chắc mấy phần khiến phía trang sức Amy rút kiện?”
Dương Tâm mỉm cười, ghé vào lỗ tai anh nói: “Tôi là bà chủ thần bí đứng sau trang phục Amy, không chế quyền sinh sát của Amy, sếp Vương nhận thấy tôi nắm chắc được mấy phần?”
“Cái gì?” Sếp Vương trợn to hai mắt nhìn cô tỏ vẻ khó tin: “Cô, cô, cô hóa ra là, là… Hay cho Dương Tâm, cô cố ý để Lục Gia Bách đuổi việc cô, sau đó dùng danh nghĩa Amy khởi kiện Lục Thị, ép chúng tôi phải xin lỗi cô, cô có thể đạp lên những cổ đông chúng tôi đứng lên vị trí cao hơn, thằng nhóc Lục Gia Bách muốn đưa cô lên trời luôn sao? “
Dương Tâm nhún vai, chậm rãi nói: “Sếp Lục các người dung túng tôi, đó là chuyện của anh ta, có ý kiến, thì đi tìm anh ta mà ý kiến, có oán trách tôi cũng vô dụng, nhưng mà các người cũng có thể dây dưa với anh ta, chỉ có điều người ta có hơn ba trăm tỷ đô, sợ là các người dây dưa không nổi, tôi dám đảm bảo, chỉ cần cổ phiếu của Lục Thị giảm mạnh, người phá sản đầu tiên chính là máy cổ đông các người đấy “
Sếp Vương tức giận đến phát run.
Cũng chính là nói, đám người bọn họ vì Lục Thị mà lập không ít công lao to lớn, cuối cùng lại trở thành công cụ để Lục Gia Bách lấy lòng phụ nữ, tâng bốc cô ta.
Làm thế nào có thể không tức giận cho được?
Nhưng, dù có tức giận đến đâu, cũng có thể làm gì được? Chả lẽ thật sự dây dưa với tên nhóc đó, mặc cho Amy đưa thị trường chứng khoán của Lục Thị giảm đến mức thấp hay sao?
Nếu như thế, người đầu tiên phá sản nhất định là những cổ đông bọn họ.
“Được được được, các người thắng rồi, thắng rồi.”
Dương Tâm mỉm cười nhìn bóng lưng Sếp Vương lảo đảo rời đi, bất lực lắc đầu.
Cô không muốn giễu cợt với đám lão già này, nhưng bản thân bọn họ muốn tìm chết, cô có thể làm gì được?
“Chậc chậc chậc.” Trần Uyên từ bên cạnh sửng sốt: “Lục Diêm Vương đúng là bá đạo, vì để tâng bốc mày, không tiếc lấy cả Lục Thị ra cược, Dương Tâm, có lẽ anh ta đối với mày…”
Dương Tâm xoay người trở lại phòng khách, vừa đi vừa nói: “Tao với anh ta, là không thể nào đâu, cho nên mày sớm dập tắt cái suy nghĩ bậy bạ đó đi.”
Vào buổi chiều, các cổ đông của Lục Thị đã tổ chức họp báo và xin lỗi Dương Tâm, Lục Thị đã nghi oan cô và cô không phải chịu bắt kỳ trách nhiệm nào về việc đạo văn trong Bản thảo số năm lần này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.