Tại trụ sở chính của tập đoàn tài chính Lục Thị, bên trong phòng họp cao cấp đang tổ chức đại hội cỗ đông.
Lục Gia Bách lười biếng ngồi ở vị trí người chủ trì xử lý tài liệu, hoàn toàn xem máy vị thành viên ban giám đốc như không khí.
Còn biết lo lắng nữa sao?
Ban đầu khi họ ép Dương Tâm phải rời đi sao không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này?
“Tổng giám đốc Nguyên Thanh, bộ phận quan hệ công chúng đang ra sức thuyết phụ người phụ trách của công ty thời trang Amy đúng không? Không phải các người đã đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Dương Tâm sao? Sao bây giờ còn truy tố tập đoàn tài chính Lục Thị vậy?”
“Đúng thế, chuyện này đều là vì Dương Tâm, theo lý mà nói thì cô ta phải gánh vác trách nhiệm này, công ty thời trang Amy tố cáo tập đoàn Lục Thị là có ý gì chứ?”
Tổng giám đốc Nguyên Thanh đang ngồi ngay ngắn trên ghé, hơi cúi đầu, im lặng không nói gì.
Sau khi đợi cho tất cả những cỗ đông bắn liên thanh một lượt, ông ta mới thông thả lên tiếng: “Dương Tâm không có trách nhiệm gì trong việc này cả, bởi vì người ký tên trên tờ giấy kia không phải cô ấy, mà là cô Trần Uyên.”
Cái gì?
“Nguyên Thanh, ông nói thế là có ý gì?”
Nguyên Thanh ngước mắt nhìn máy tên cỗ đông trước mặt, lên tiếng giải thích: “Trên phương diện pháp luật có phân chia trách nhiệm, mặc dù sản phẩm mới là do Dương Tâm phụ trách thế nhưng người ký tên cuối cùng lại là Trần Uyên. Tôi nói như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067239/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.