Kiêu ngạo đến cực điểm sao? 
Dương Tâm cong môi cười. 
Nếu cô không kiêu ngạo, giống như thỏ trắng bé nhỏ sợ hãi rụt rè kia, phỏng chừng sẽ bị đám người này gặm đến mẫu vụ cũng không còn. 
“Hôm nay tôi dám nói ra ở đây, liền chứng minh tôi có thể tìm thấy con đường giải quyết công bằng cho chuyện này, các người không phải muốn ép tôi cút khỏi Lục Thị sao, vậy cũng phải xem các người có bản lĩnh tóm cái chuôi này không đã.” 
Dứt lời, cô giẫm giày cao gót đi về phía người đàn ông trên ghế chủ vị. 
Tới gần, cô chậm rãi dừng bước chân lại, cười nhìn anh, nhướng mi nói: “Tổng giám đốc Lục, bây giờ cảm xúc của các vị thành viên hội đồng quản trị đang kích động, hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi, phỏng chừng tôi nói cái gì bọn họ cũng đều sẽ không tin tưởng, xem ra tôi không lập công trạng là không được rồi.” 
Lục Gia Bách một tay đặt trên bàn, động tác lười biếng, rõ ràng là đang ngửa đầu nhìn cô, nhưng sẽ không làm người ta cảm thấy anh đang hạ thấp tư thái. 
“Ừm, bọn họ dồn ép quá chặt, em quả thật phải lập quân lệnh trạng.” 
“Được thôi.” Dương Tâm nghiêng người, hai tay chống trên mặt bàn, ngạo nghễ nhìn tổng giám đóc Lục, cười lạnh nói: “Tôi giúp Lục Thị thu dọn cục diện rối rắm này, vậy thì không có đạo lý gì để tôi phải chịu đựng tính khí của các vị đổng sự được, muốn tôi thay các người giải quyết vấn đề này, có thể, chỉ có điều anh phải đồng ý với 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067234/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.