Chương trước
Chương sau
Gã đàn ông thối này, thật sự bắt đầu nổi hứng động dục rồi đây.
“Buồn ngủ quá, em ngủ đây.”
“Ngủ đi, anh ở đây với em.”
Cô thực sự rất mệt mỏi và buồn ngủ, chỉ mới máy giây đã lăn ra ngủ say rồi.
Nhìn khuôn mặt thanh tú cùng sự yên bình đang say ngủ của cô, Lục Gia Bách chỉ cảm thấy tâm tư mềm nhũn, cả người như sắp tan thành nước.
Người phụ nữ này, anh lấy chắc rồi.
Cho dù mọi người trên thế giới đều phản đối, anh cũng phải khiến cô trở thành người anh đồng hành với anh cả đời này.
Trước cửa, Trần Tuấn đang định mở cửa bước vào thì tình cờ nhìn thấy tất cả mọi chuyện vừa xảy ra bên trong thông qua ô cửa nhỏ của phòng bệnh.
Anh ta siết chặt tay nắm cửa, sắc mặt khó tả.
Trong cuộc thi này, hai anh em họ thực sự ở cùng một vạch xuất phát.
Không, anh ta có lợi thế hơn Lục Gia Bách, bởi vì anh ta biết Dương Tâm sớm hơn Lục Gia Bách bảy năm, hơn nữa Tùy Tâm và Tùy Ý cũng chắp nhận anh, có quá nhiều yếu tố có lợi cho anh ta, nếu anh ta vẫn thua Lục Gia Bách, thì là do anh ta vô dụng.
Sáng hôm sau, trong căn biệt thự biệt lập ở ngoại ô phía đông.
Trong phòng khách, Dương Nhã hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha thư giãn uống trà, tức giận nói: “Ca phẫu thuật của Dương Tâm đã thành công, anh nghe thấy không? Dương Tâm cô ta phẫu thuật thành công rồi đáy.”
Bạch Trác dùng cằm hắt về phía chồng báo lớn trên bàn, mỉm cười nói: “Mới sáng sớm đã công bó, hàng chục phương tiện truyền thông ở Hải Thành đã đồng loạt đưa tin, ngay cả con nít ba tuổi cũng biết, sao anh lại không biết chứ? “
“Thế anh vẫn còn tâm trạng ở đây uống trà sao? Với tình trạng này cô ta có thể sẽ quay trở lại giới y học, chà đạp anh dưới chân, cơn tức này anh nuốt nổi sao?”
“Ngồi đi.” Bạch Trác chỉ tay về phía sô pha đối diện “Càng ở trong khoảng thời gian này thì phải càng bình tĩnh, em yên tâm, Dương Tâm với anh có thâm thù, cô ta chặt đứt hi vọng bước lên đỉnh cao trong giới y học của anh, anh càng căm phẫn cô ta hơn cả em, bây giờ biết được tung tích của cô ta rồi, em tưởng rằng anh sẽ tha cho cô ta sao?”
Dương Nhã tức giận ngồi xuống đối diện anh ta, nghiến răng nghiền lợi hỏi: “Tiếp theo anh định làm gì?”
Bạch Trác nhướng mày cười: “Bây giờ cô ta đã bộc lộ tài năng, phỏng chừng nhiều viện y tế sẽ bỏ ra không ít tiền để thuê cô ta về nghiên cứu thuốc, chỉ cần cô ta dám đầu tư vào nghiên cứu một loại thuộc mới, anh sẽ có cách giở trò ở bên trong, khiến cô ta hại chết nhiều người. “
Hai mắt Dương Nhã sáng lên.
“Đúng vậy, những thứ thuốc cô ta nghiên cứu đều là dùng để cứu mạng, nếu giở một chút thủ đoạn trong đó, thuốc cứu mạng sẽ trở thành thuốc bùa đoạt mạng, xem ra lần đầu tôi không đoán lầm.”
“Tương lai còn dài, em hãy nhìn cho kỹ đi, ánh hào quang của cô ta như mặt trời buổi ban trưa, cũng sẽ có một ngày thất bại giữa chừng mà thôi.”
Dương Nhã thả lỏng một chút, nghĩ đến mục đích chính hôm nay tới đây, vội vàng nói: “Cái ngày tôi phun thuốc vào quần áo thằng con hoang đó bị anh ta bắt gặp, tuy anh ta không phát hiện ra manh mối gì, tôi Sợ sau chuyện này anh ta nhớ lại sẽ lầy bộ quần áo đó đi kiểm tra… “
Cô ta còn chưa nói xong, Bạch Trác đã trực tiếp xua tay nói: “Đừng lo, dược tính chỉ có tác dụng trong vòng hai mươi bốn giờ, qua hai mươi bốn giờ thì đã bốc hơi hoàn toàn, đợi bọn họ nhận ra được thì cũng chẳng tìm được dầu vết nào.”
“Thật sao?” Dương Nhã thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì đây cũng là chuyện lớn, một khi bại lộ, thì cô ta coi như xong đời.
Bạch Trác nhướng mày nhìn cô ta, nói khẽ: “Trước khi Dương Tâm chưa chết, em cho rằng anh sẽ ngốc đến mức đề lộ bản thân sao? Vở kịch rõ ràng như thế, nếu anh để lại dâu vết cho bọn họ điều tra, còn không phải sẽ bị Dương Tâm xử đẹp sao? “
Trong phòng khách nhà họ Trần, Dương Tùy Ý đang ngồi chơi máy tính trên bàn.
Kể từ khi Nhị Lãnh Tử nói với cậu nhóc rằng Dương Nhã có thể có người đàn ông khác bên ngoài, cắm một cái sừng thật bự cho Lục Diêm Vương, thì cậu nhóc đã bắt đầu quan tâm và cài đặt hệ thống định vị vệ tinh trên điện thoại di động của Dương Nhã.
“Ngoại ô phía đông thành phố, người phụ nữ này chạy tới đó làm gì?”
Cậu ta vừa lầm bẩm, vừa tiền hành kiểm tra định vị, cuối cùng xác định được là một khu biệt thự biệt lập.
“Anh hai, anh đang làm gì thế?” Dương Tùy Tâm tò mò nghiêng người về phía trước.
“Bắt gian.”
“Hả? Cái gì?” Cô bé mở to hai mắt, làm bộ dạng đáng yêu nhìn cậu bé.
Dương Tùy Ý ho nhẹ hai tiếng rồi thay đổi chủ đề: “Bản thảo số năm đại ngôn lần này của em bị cho là đạo văn, tổn hại danh tiếng. Oscar sợ rằng sẽ rút giải thưởng ngôi sao nhí năm nay. Em còn không mau nghĩ cách sửa chữa lại hình tượng công chúa cao quý tao nhã của mình, còn trừng anh làm gì? “
Cô bé bĩu môi ậm ừ: “Em giải quyết làm sao? Em đâu phải là nhà tư bản có thể khống chế thị trường, thậm chí có thể quyết định giải Hollywood, tuy em gái anh đây đẹp như tiên nữ, nhưng mà tuổi còn rất nhỏ, người ta cũng không tự nguyện áp dụng quy tắc bất thành văn cho em đâu. “
Mẹ kiếp!
Xem đi những lời này đều là những lời hung bạo?
“Nếu không chúng ta bán mẹ cho Lục Diêm Vương đi, để chú ý ra tay giữ lại vinh dự của em?”
tim.
Cậu nhóc còn chưa nói hết thì giọng của Lục Gia Bách vọng vào từ ngoài cửa: “Cháu không cần bán mẹ cháu cho chú, bởi vì giải Oscar ngôi sao nhí năm nay chắc chắn sẽ thuộc về cháu.”
Hai anh em lần lượt bật dậy khỏi ghế, hai mắt tròn xoe đảo lia lịa.
Cô bé nén giọng, nói: “Sao em cảm thấy Lục bạo quân dường như vui vẻ hơn rồi nhỉ? Đừng nói đêm qua làm thịt chị Tâm rồi chứ?”
“Câm miệng.” Dương Tùy Ý trừng mắt dữ tợn nhìn cô bé.
Dương Tùy Tâm: “…”
Dương Tùy Ý nhướng mắt nhìn Lục Gia Bách, dùng giọng điệu cứng nhắc nói: “Chuyện của em gái tôi không cần sếp Lục phải lao tâm, nếu nó trượt giải ngôi sao nhí Oscar, đó là vấn đề ở bản thân nó.”
Lục Gia Bách đút một tay vào túi, tay kia sờ cằm, tiến đến chỗ cậu nhóc, đưa tay xoa đầu cậu rồi cười: “Em gái cháu là nghệ sĩ đã ký hợp đồng với công ty giải trí của nhà chú, em ấy có lấy được giải Oscar ngôi sao nhí, cũng là để mở rộng thị trường cho công ty giải trí Lục Thị. Không có bắt kỳ tư lợi nào.”
Cậu nhóc cau mày nói: “Nhưng sản phẩm số năm do em ấy đại diện đã bị dính nghỉ án đạo nhái, điều này đã làm tổn hại rất lớn đến danh tiếng trên quốc tế của em ấy, nếu trong tình huống này mà em ấy có thể giành được giải thưởng cao nhất, người khác sẽ cho rằng em ấy đi cửa sau. “
“Vậy thì cứ để họ nghĩ như vậy đi, bây giờ cả thế giới đều biết Tùy Tâm là con gái nhà họ Lục của chú, chú quang minh chính đại cho em ấy đi cửa sau, ai dám có ý kiến?”
Cô bé ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh.
Người đàn ông này thật đẹp trai. Đặc biệt khi đưa ra quyết định, sự độc đoán bộc lộ ra ngoài, đầy nam tính quyến rũ. Chẳng trách Dương Tâm lại đối xử khác lạ với anh như thế, cứ mặc cho anh chọc ghẹo hết lần này đến lần khác, cho dù Dương Tâm có lý trí đi nữa, cũng sẽ bị lầm đường lạc lối thôi. Cô bé vừa mở miệng, đang định nói thì lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bẩm báo của người giúp việc. “Ngài Lục, đại sư Vô Danh yêu cầu ngài nhanh chóng đến phòng cấp cứu, nói tình trạng của cậu chủ đã xấu đi.” Sắc mặt Lục Gia Bách trầm xuống, nói với hai anh em Dương Tùy Ý: “Chú đến phòng cấp cứu trước, các cháu nhớ ăn sáng, cố gắng đừng đi ra ngoài, chờ ở trong trang viên.” “Tôi đi với chú.” “Cháu cũng muốn đi.” Bên ngoài phòng cấp cứu, bà Lục đang quần lầy Dương Tâm. “Cô bảo an tâm cái gì chứ? Dựa vào đâu nói cháu tôi sẽ biến thành đần độn hả?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.