Nói xong, ánh mắt cậu bé liền di chuyền, rơi trên bộ quần áo cô ta cầm trên tay.
“Ai cho cô lục lọi quần áo của tôi, bỏ xuống.”
Đó là của Tâm Tâm mua cho cậu, tổng cộng hai bộ, cậu quý như bảo bối, mỗi ngày đều đổi mặc, người phụ nữ xấu xa này chắc không pHải Vy ghen tị nên muốn xé bộ quần áo này ra chứ?
Nghĩ như vậy, sắc mặt của cậu bé càng âm u thêm vài phần, bước nhanh tới, đoạt lại bộ quần áo trong tay cô ta.
Cần thận xem xét vài vòng xong, sau khi xác định chưa bị phá hỏng, cậu bé hung dữ trừng mắt nhìn cô ta, nghiến răng nghiền lợi nói: “Đồ phụ nữ xấu xa, cô lại muốn giở trò gì vậy?”
Dương Nhã hơi hơi cúi đầu, không chút dấu vết đem nắp bình thuốc giấu vào trong ống tay áo, sau đó vội vàng nói: “Mẹ nghe mấy người hầu nói con rất thích bộ quần áo này, cho nên lên đây nhìn trộm một chút, xem xem con yêu thích cái gì, sau này mẹ cũng mua cho con.”
Lục Minh hừ lạnh hai tiếng, rất không khách khí nói: “Cho dù cô mua thứ giống như đúc, tôi cũng sẽ không thích, ai biết trong bụng cô đang tồn tại cái chủ ý xấu xa gì, mặc đồ cô mua, ngày nào đó tôi chết, cũng không biết vì sao mình chết.”
Dương Nhã bỗng chốc nâng mắt lên, vẻ mặt bi thương nhìn cậu bé, giọng nói nghẹn ngào: “Minh, con rốt cuộc là làm sao vậy? Mẹ là mẹ ruột của con, con làm sao có thể nói chuyện với mẹ như vậy? Sao con có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067223/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.