Một âm thanh “loảng xoảng” giòn giã vang lên. Bà Lục vung tay hát hết chung trà trên bàn xuống. 
Dương Tâm chính là danh y Người Vô Danh? 
Phi lý! 
Thật đúng là vô cùng phi lý! 
Cô ta làm sao có thể là Người Vô Danh được? 
Cô ta sao có thể là Người Vô Danh? 
Không nên, ả đàn bà rẻ tiền đó làm gì có tài năng như vậy, làm gì có thành tích như vậy trong giới y học. 
Bà ta từng buông lời nói rằng, chỉ cần bà ta biết được thông tin về Người Vô Danh là ai, bà ta sẽ đến tận cửa quỳ xuống thỉnh cô ta xuất núi. 
Nói cách khác, người mà bà ta khăng khăng nói là quỳ trước mặt đó chính là… Dương Tâm? . Ra chương nhanh nhất tại [ TrumTru yen.OR G ] 
“Bà Lục, bà không sao chứ?” Người phụ trách hỏi với vẻ quan tâm. 
Bà cụ xua tay, vẫn còn chưa hoàn hồn lại sau cơn đả kích: “Các người đi ra ngoài hết đi, tôi muốn một mình yên tĩnh.” 
Người phụ trách do dự muốn nói nhưng lại thôi, vì lo rằng mình nói sai điều gì sẽ lại kích động vị hoàng thái hậu này, rước tai họa cho bản thân. 
Sau khi do dự một hồi, ông ta dẫn nữ viên chức kia lui ra ngoài. 
Sau khi đóng cửa phòng khách, ông ta vội vàng nói với nữ viên chức: “Cô nhanh chóng gọi điện thoại cho sếp Lục, nói cho anh ta biết chuyện này, để anh ta tranh thủ thời gian đến tòa án một chuyến đón bà Lục về, tôi sợ bà cụ này sẽ xảy ra chuyện mắt. “ 
“Được.” 
Nhà họ Trần, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067218/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.