Bà Lục sửng sốt, sau đó mới hiểu ra, lạnh giọng hỏi: “Các con tìm được Vô Danh rồi sao?”
“Không phải Vô Danh.” Trần Tuấn nhẹ giọng nói.
Bạch Trác vô cùng căm ghét Vô Danh, không thể để Tâm Tâm lấy thân phận Vô Danh xuất hiện, nếu không sẽ xảy ra rất nhiều chuyện.
“Người đó là ai?” Bà Lục hỏi.
Trần Tuần nghĩ đến đó và trả lời một cách mơ hồ: “Con có một người bạn ở nước ngoài, cô ấy là một chuyên gia nồi phẫu thuật, cô ấy đã từng thực hiện những ca phẫu thuật tương tự và thành công, cô ấy nói rằng cô ấy có thể nắm chắc được ít nhất 50%.”
“Cái gì?” Bà Lục đứng dậy khỏi ghế sô pha, hỏi với vẻ kích động: “Năm, năm mươi phần trăm? Ý con là cô ấy nắm chắc năm mươi phần trăm tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật?”
“Đúng vậy, bác sĩ luôn giữ lại chút ít cho mình, chỉ đưa ra xác suất khiêm tốn. Cô ấy nói là 50%, nhưng con đoán cô ấy chắc chắn ít nhất 70%.”
Bà Lục sải bước tới trước, nắm lấy cỗ tay anh, lo lắng hỏi: “Cô ấy ở đâu? Khi nào thì có thẻ đến Hải Thành?”
Trần Tuần hơi rũ mắt xuống, khẽ nói: “Anh họ đã đích thân mời rồi. Chờ hai ba ngày nữa, nhất định sẽ đưa cô ấy đến đây.”
Bà Lục nhìn anh chằm chằm, nhìn biểu hiện trên nét mặt anh, trầm giọng hỏi: “Không phải là con chỉ đang mượn cứ đáy chứ.”
Trần Tuần không nhịn được cười: “Cô à, chuyện của ông nội, con làm sao có thẻ đùa được? Cô đừng lo lắng, con hứa với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067209/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.