Tuy rằng đã lường trước kết quả, nhưng bà Lục vẫn rất kích động, nắm lấy cánh tay của Lê Vãn, trong mắt hiện lên vẻ khẩn cầu.
“Vãn Vãn, bác cầu xin cháu, hãy nói cho bác biết tung tích của Vô Danh.”
Lê Vãn mím môi, hai nhà Trần Lục có quan hệ giao tình thân thiết, cô thực sự không đành lòng đứng nhìn ông cụ Trần bị căn bệnh quái ác hành hạ.
Tuy nhiên, cô thông cảm cho họ, thì ai sẽ thông cảm cho nỗi thống khổ của Tâm Tâm?
“Bác Lục, cháu thực sự xin lỗi. Lần cuối cùng cháu liên lạc với Vô Danh là cách đây ba năm. Cô ấy tuyên bố đã bỏ nghề y và sẽ không cầm dao phẫu thuật nữa. Những năm sau đó, cháu quả thực không gặp cô ấy, cũng không biết tung tích của cô ấy “
Bà Lục không tin, bà siết chặt cổ tay cô, thốt ra những lời tàn nhẫn: “Cô Lê, có thần linh trên cao chứng giám, cháu không thể nói dối, nếu không sẽ bị trừng phạt, năm đó cháu có thể mời cô ấy đến Ai Cập làm phẫu thuật cho nhà vua chứng tỏ hai người là bạn rất tốt. Làm sao mà đột nhiên mất liên lạc được? Cháu đừng lừa bác. “
Lê Vãn nghe bà nói những lời này, trong giây lát khuôn mặt trầm xuống: “Cháu thật sự không biết tung tích của Vô Danh, hôm nay dù cho trời có sập, cháu cũng sẽ trả lời thế vậy. Ông Trần vẫn còn có chút thời gian, xin bác hãy mời vị cao nhân khác.. “
Nói xong, cô cầm lấy chiếc túi xách trên bàn, định bỏ đi. Lục Gia Bách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067188/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.