Chương trước
Chương sau
Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, còn cố dùng giọng điệu thoải mái nhẹ nhàng trả lời: “Này, chúng ta không nghĩ ngợi gì hết, trở về ngủ một giấc, ngày mai là một Dương Tâm tự tin mạnh mẽ, nếu cậu không muốn làm chuyện gì thì người khác không thể ép buộc cậu làm được.”
Dương Tâm chậm rãi rút khỏi cánh tay của cô, giương mắt nhìn cô chằm chằm, cười khổ nói: “Cho dù bọn họ biết, muốn ép tớ cũng vô dụng, bởi vì ba năm trước tôi đã cứa vào cổ tay của mình, làm tổn thương đến gân mạch, tớ thật sự thật sự không thể cầm dao mổ được nữa.”
“Tâm Tâm, cậu…”Lê Vãn không dám tin nhìn chằm chằm cô ấy, thân thể bắt đầu kịch liệt run rẩy.
Như nghĩ ra điều gì, cô nhanh chóng vươn tay ra cầm lấy tay phải của cô ấy, sờ soạng một hồi lâu trên cổ tay, sắc mặt tái nhợt.
Quả thực có dấu vết tổn thương gân mạch, mặc dù sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày, nhưng việc cầm dao mổ và thực hiện các loại phẫu thuật có độ chính xác và rủi ro cao như vậy là vô cùng khó khăn…
“Dương Tâm, cậu làm sao có thể ngược đãi bản thân đến như vậy?”
Lê Vãn tức giận, toàn thân như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, ánh mắt nhìn về phía Dương Tâm hiện lên vẻ trách cứ, đau lòng, đáng tiếc cùng bi thương.
Dương Tâm nhìn cô cười nhẹ nhàng.
“Đừng lo lắng, nó sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường. Cách đây một thời gian, tớ cũng đã thiết kế một chiếc váy rực rỡ như vậy cho Lục Thanh Thanh, điều này chứng tỏ rằng vết dao ấy không gây ra bất kỳ rắc rối nào cho tớ. Tôi có thể làm mọi thứ ngoại trừ cầm dao mổ.”
Lê Vãn ngây người nhìn cô, nếu không chống tay lên mặt bàn, cô còn tưởng rằng mình sẽ ngã trên mặt đất mất.
Người phụ nữ này có biết làm tổn thương gân mạch có nghĩa là gì không?
Đồng nghĩa với việc thế giới sẽ mất đi một thiên tài y học trẻ tuổi.
“Thôi, không có gì đâu, vết thương trên người của cậu, người ngoài cũng không cách nào có thể thấu hiểu được. Việc cậu đưa ra quyết định như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Đừng lo lắng, tớ sẽ không đề cập đến bất kỳ thông tin nào về “Vô Danh”cho nhà họ Lục và họ Trần đâu.”
Dương Tâm vươn tay vỗ vỗ bờ vai của cô, cười nói: “Nếu bọn họ thật ép buộc, cậu nói cũng không sao. Tớ đoán chắc họ sẽ không tin những gì cậu nói,và cho rằng cậu đang lừa gạt họ.”
Lê Vãn lắc đầu: “Tớ vẫn sẽ không nói gì. Tớ không muốn quấy rầy cuộc sống yên bình của cậu, thật ra tớ vẫn muốn thuyết phục cậu giúp tớ trên con đường sắp tới đây, nhưng sau khi nghe cậu nói nhiều như vậy, Tớ đã bỏ cuộc, nhưng mong cậu hãy sống thoải mái, tùy ý hơn, đừng tiếp tục đắm chìm trong nỗi đau của quá khứ nữa.”
Dương Tâm chống cằm chỉ vào chỗ ngồi đối diện, cười nói: “Đừng nói mấy chuyện xấu xa này nữa, nói cho tớ biết trải nghiệm mấy năm qua của cậu đi.”
“Được thôi.”
Ngày hôm sau.
Lục Gia Tân đến chung cư Thịnh Cảnh một chuyến.
Anh ta là không muốn ra mở cửa, từ khi bị Dương Tâm chấn chỉnh lần trước, trong lòng anh ta đã khiếp sợ.
Tuy nhiên, ông cụ nghiêm khắc ra lệnh cho anh phải đón đám người Dương Tâm đến biệt thự nhà họ Lục một chuyến.
Vào thời khắc mấu chốt này, anh ta không thể đối đầu cùng ông cụ, nếu như ông cụ bị anh ta làm cho tức giận, anh ta vẫn bị mang tiếng là đại nghịch bất đạo.
Cánh cửa biệt thự mở ra, Dương Tùy Ý đang mặc đồ ngủ đứng ở cửa, sau khi nhìn rõ là ai đang tới, vô thức nhíu mày: “Bố, bố còn dám tới nhà tôi, không sợ mẹ tôi sẽ thả chó ra, một lần nữa trực tiếp cắn gãy chân thứ ba của bố?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.