Bà Tần nghẹn ngào.
Im lặng một lát sau, khẽ cười nói: "Nếu cô ấy thật sự không chịu sinh con cho Tần gia, đến lúc đó ông từ bên cạnh Tần thị tìm một đứa con trai kế thừa gia sản là được, cần gì phải cắt đứt suy nghĩ của con trai, để cho nó chịu đựng yêu thương mà không thể thống khổ?”.
Ông Tân từ trên sô pha đứng dậy, giận dữ trừng mắt nhìn bà ấy: "Chủ ý của bà thật đúng là tồi tệ, không được, tôi tuyệt đối sẽ không để Trần Tuấn cưới người phụ nữ đó vào cửa, bà đừng khuyên tôi, vẫn nên khuyên nhủ nó nhiều hơn, để cho nó từ bỏ ý định đó đi.”
Bà Tần lắc đầu, lạnh nhạt nói:"Tôi sẽ không cùng con trai dây dưa chuyện này, ông không quan tâm tình cha con, tôi lại quan tâm tình mẫu tử, tốn nhiều tinh lực bồi dưỡng ra con trai, tôi làm sao nhẫn tâm nhìn nó chịu tình thương tra tấn, tư vị đó, quá đau đớn.”
Lời này, bà có ý nghĩa gì đó. Suốt mấy năm qua của bà ấy, không phải là như vậy sao?
Thân thể Trần Dự đột nhiên run lên, cắn răng nói: “chuyện của con trai là chuyện của con trai, bà đừng nói bóng nói gió.”
Bà Tần cười khổ, chậm rãi cúi đầu xuống.
Cũng không biết bà ấy nghĩ tới cái gì, quanh người toát ra sự buồn bực, không khí đều trở nên ngột ngạt.
Trần Dự túm tóc, có chút phiền não mở miệng"Được rồi được rồi, bà thắng, khoan háng nói đến chuyện cô ấy có thể vì Tần gia thai nghén con nối dõi không, chuyện cô ấy đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067153/chuong-94.html