Nhị Cáp Tử lè lưỡi tiến đến gần bà.
Bà Lục sợ hãi lùi lại phía sau.
“Súc…súc sinh, mày đừng lại đây.”
“Gâu gâu…”
Nhị Cáp Tử lại sủa hai tiếng, sau đó mở miệng, hàm răng đều tăm tắp sắc nhọn hiện ra trước mặt bà Lục, doạ đến mức bà sợ hãi ngồi sụp xuống cạnh bồn hoa.
Bà rất sợ chó, đặc biệt là những con chó điên đến người còn không trị được, bà cực kỳ, cực kỳ sợ.
“Lục Gia Bách, con ra đây ngay cho mẹ, không lẽ con muốn tận mắt nhìn thấy mẹ con bị con chó điên này cắn mấy nhát à?”
“Gâu gâu.”
Nhị Cáp Tử trước giờ ghét nhất bị người khác gọi mình là chó điên, cơn giận dữ trong lòng nó đã nguôi đi, bây giờ lại bùng lên, nó nhìn chằm chằm vào bà với khuôn mặt hung dữ, nó định nhắm đến cánh tay bà.
Dương Tuỳ Ý nhận ra ý định của nó, vội vàng hét lên, “Nhị Cáp Tử, đừng cắn linh tinh, dạy cho bà ấy một bài học là được rồi.”
Dù sao cũng là thái hậu nhà họ Lục, cậu bé sợ nếu Nhị Cáp Tử cắn bà ấy sẽ chọc tức Lục Diêm Vương, Lục Diêm Vương sẽ lấy đi mạng chó của nó mất.
Nhị Cáp Tử nhận được chỉ thị của cậu chủ, từ từ kìm nén sự dữ tợn, nó cúi người trước mặt bà Lục, dưới ánh mắt kinh hãi của bà, nó vươn cái lưỡi dài nhớp nháp liếm lấy khuôn mặt bà.
Trời ơi…
Thật là nóng mắt.
Bà Lục phát cáu rồi.
Bà sống thoải mái sung sướng cả nửa đời người, chưa bao giờ phải chịu sự giận dữ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-day-gai-va-tong-giam-doc-lanh-lung/1067146/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.