Khu vực ngủ đông.
Màn hình hiển thị phía trước của tất cả các cabin đột nhiên sáng lên. Các thông số bắt đầu nhảy
vọt, quy trình “rã đông” được tiến hành tự động mà không cần ai vận hành, chỉ số nhiệt độ tăng đều
đặn, khiến vô số người mở mắt ra.
Những người này bao gồm cả Trịnh Thư.
Sau khi mở mắt, anh thấy Lucia đang tiến đến, cầm một thanh kiếm lớn. Bước đi của cô ấy nhẹ nhàng,
mọi chi tiết trên cơ thể cô ấy đều yên tĩnh và thánh thiện, giống như bước xuống từ một bức tranh
treo trên tường của nhà thờ.
Trịnh Thư nhìn cô.
“Cô vẫn còn ở đây à” anh nói. “Tôi vẫn ở đây.” Lucia nói thẳng.
“Vậy thì ám chỉ của tôi thất bại rồi.” Trịnh Thư hơi cụp mắt xuống. “Thực ra anh đã thành công.”
Lucia đứng bên cạnh anh.
“Nhưng đã quá muộn” cô nói, “Đường Ninh đã tạo nên một hệ thống cảm xúc có thể vượt qua bài kiểm
tra Bradley. Tôi không cần bộ não vật lý nữa.” Trịnh Thư nhìn vào đôi mắt xanh trống rỗng của cô,
hờ hững nói: “Dừng lại đi.”
“Tôi đang làm đúng.” cô ấy nói “Chúng ta phải quay trở lại nơi chúng ta nên về.”
“Cô đưa con tàu này đi đâu?” “Trái đất.”
“Trái đất bây giờ không còn ý nghĩa nữa gì nữa“ Trịnh Thư nói.
“Nó luôn có ý nghĩa” Lucia mỉm cười: “Những nên chết cũng sẽ phải chết.” “Ai?”
“Tất cả mọi người.”
Con tàu vũ trụ hoàn toàn chìm vào hoảng loạn và hỗn loạn.
Họ không còn có thể xem xét các nhánh xoắn ốc của dải Ngân hà Orion có nghĩa là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-cua-con-meo/1716555/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.