Lăng Nhất nhìn Lâm Tư.
Kể từ khi cậu đi, Lâm Tư đã ngủ đông, thời gian không để lại dấu vết trên người anh. Trông anh vẫn
giống như trong kí ức.
Sau khoảnh khắc vừa mới gặp lại khiến cậu không kiềm chế được cảm xúc, còn bây giờ cậu lại hơi bối
rối, không biết phải nói gì, chỉ biết nắm tay Lâm Tư, dùng ngón tay không ngừng gãi vào lòng bàn
tay anh qua một lớp màng bảo vệ trong suốt.
Bàn tay của Lâm Tư rất đẹp, những ngón tay anh dài và mảnh cùng những khớp xương rõ ràng, là bàn
tay mà cậu thích khi mình còn nhỏ. Lúc không có chuyện gì để làm cậu thích úp lòng bàn tay hai
người vào nhau, chồng lên năm ngón tay của Lâm Tư lên ngón tay mình, ngón tay của anh lúc nào cũng
dài hơn ngón tay của cậu, nhưng bây giờ thì không giống nữa rồi.
—— Đột nhiên ý thức được mình thực sự không còn là một đứa trẻ nữa, những việc hồi bé thích làm,
lúc mệt mỏi hay dựa vào vòng tay của anh, bây giờ làm đều khó xử không tả nổi.
Khi rời khỏi Lâm Tư, cậu muốn thoát khỏi trạng thái ngột ngạt không thể thoát ra kia, cái cảm giác
giống như đứa con cưng nhỏ của Lâm Tư, nhưng bây giờ cậu đã thực sự đã trưởng thành, cậu không biết
làm thế nào để hòa hợp với Lâm Tư. Cậu hoảng sợ, muốn háo hức chộp lấy thứ gì đó, nhưng không biết
nó ở đây là cái gì.
Lâm Tư thấy cậu đã lâu không nói chuyện, mà cứ nhìn chằm chằm ngón tay của anh, cậu cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-cua-con-meo/1716536/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.