Lăng Nhất gặp Tô Đinh trên đường trở về phòng, hai người đứng lại trò chuyện.
Trò giải trí trên tàu vũ trụ rất khan hiếm, trò chuyện tán dóc với nhau là một trong số ít trò đó.
“Học sinh như tụi chị ít nhiều đều bị Diệp Sắt Lâm thu hút.” Tô Đinh nhìn bầu trời đầy sao bên
ngoài ô cửa sổ, đôi mắt sáng rực rỡ “Mặc dù chúng ta đang rất an toàn, bình yên, còn có rất
nhiều thành tựu đáng kinh ngạc, nhưng chị vẫn muốn quay trở lại những ngày chị còn ở cùng với
Diệp Sắt Lâm trên Trái đất.”
“Trước đây em đã từng mơ thấy Diệp Sắt Lâm”
Lăng Nhất ngồi bên cạnh Tô Đinh, nghĩ về người phụ nữ trong giấc mơ bảo cậu sống tốt, nói với Tô
Đinh “Bà ấy đưa em tới một chỗ có hình tròn…” “Đấy là vùng an toàn” Tô Đinh trả lời, “Vào thời điểm
đó, virus đã lây lan trong thành phố, mỗi thành phố đều thiết lập một vùng an toàn bí mật. Chỉ
những người đã qua kiểm tra nghiêm ngặt và xác nhận rằng họ không mang virus mới có thể vào ….
Nhưng vi rút Berlin quá dễ lây lan. Tất cả bọn chị đều biết rằng việc thiết lập một vùng an toàn
chỉ là hy vọng le lói. Chỉ có vaccine mới mang đến hy vọng thôi.”
Lăng Nhất không nói thêm nữa.
Cậu không nhớ bất cứ thứ gì trên trái đất, nhưng cậu biết rằng thảm họa đó là một ký ức đau thương
trong lòng mỗi người, hầu như tất cả mọi người đều có bí mật về nó, còn cậu chỉ vì nghe Thượng tá
vô tình nói ra thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-cua-con-meo/1716523/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.