Lâm Tư ngừng nói, nguyên soái trầm mặc một lúc, cuối cùng nói: “Đi về đi.”
Lucia chấp nhận mệnh lệnh, con tàu quay trở lại ổn định, dần dần rời xa cái lỗ khổng lồ bị hủy diệt
bởi vũ khí phản vật chất đang đầy lớp bụi kia.
Một lúc sau, ông Lambert đến gặp thượng tá để thảo luận về một số vấn đề sử dụng, xong rồi rời khỏi
phòng điều khiển chính.
Nguyên soái nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Tôi vẫn không hiểu được lý do cậu nhất định không đồng ý.”
“Tôi chỉ cảm thấy rằng chúng ta nên có một điểm biên ngang.”
“Trước đây cậu cũng từng nói như vậy” Nguyên Soái nói – “Cách đây chục năm, một nhóm nhà khoa học
khác trên tàu vũ trụ đã nghiên cứu ra rằng … phương pháp hợp nhất giữa cơ thể người và máy móc,
không cần phải thực thi dự án chip nơ-ron nữa, nhưng trong cuộc thảo luận nó lại bị bác bỏ.” Lâm
Tư: “Tôi không biết điều đó.”
Nguyên soái: “Lúc đó cậu vẫn chưa tan băng.”
“Mô người?” Lâm Tư suy nghĩ một lúc: “Ông dùng mô người sống?” “Những cơ thể đang đông lạnh ở khu
thứ chín thi thoảng có cơ thể chết”, nguyên soái nói, “Tôi đã đọc kế hoạch của thí nghiệm. Nếu một
số mô và máy móc được kết hợp với nhau, sẽ có một số hiệu ứng ma thuật. Nhóm
người đó cuối cùng nghiên cứu cũng thành công, nhưng tiếc rằng nó bị quá nhiều người phản đối, cuối
cùng nó không được đưa vào sử dụng.”
“Nếu là tôi, tôi cũng phản đối nó.” Lâm Tư đáp “Nếu công nghệ này tiếp tục phát triển, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-cua-con-meo/1716518/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.