“Vị hôn thê của tôi là chị gái của Lăng Nhất” Trịnh Thư cười nhìn Lăng Nhất: “Em quên à?”
Lăng Nhất gật đầu: “Em mới nhớ ra.”
——Vì thế mà lần đầu tiên lên tàu, Lâm Tư đã nói, ở đây phải tin anh đầu tiên, sau đó là tin Trịnh
Thư? Cậu từng nghĩ chỉ vì Trịnh Thư là bạn tốt của Lâm Tư nên anh nói như vậy.
Trên con tàu này, người ta ít nhắc đến những chuyện quá khứ trên trái đất, cũng ít nhắc đến những
người thân bị bỏ lại trên trái đất, bởi vì những sự việc trong quá khứ luôn khiến người ta đau
buồn.
Có lẽ vì lý do này mà 3 năm trước, danh tính vợ sắp cưới của Trịnh Như chỉ được nhắc đến duy nhất
một lần.
Trong những lần trò chuyện trước, Đường Ninh cũng nhắc đến vị hôn thê của Trịnh Như, theo như
hắn nói thì cô ấy không lấy được vé tàu, Trịnh Như rất nhớ cô ấy.
“Tôi bảo mà” Thượng tá không quan tâm đến điều này, anh ta cười “Nhìn nhóc Lăng Nhất này trông có
vẻ được đào tạo chuyên nghiệp, chắc hẳn vị hôn thê của cậu rất lợi hại.”
Trịnh Như cài cúc áo khoác âu phục màu đen, nói: “Anh biết Lăng Tĩnh không?”
“Đội trưởng Lăng Tĩnh?” Thượng tá trợn to mắt “Là cô ấy hả?” Trịnh Thư gật đầu.
“Cô ấy ở căn cứ hai, chúng tôi chưa từng tiếp xúc qua, nhưng chúng tôi đều đã từng nghe nói qua cô
ấy, biểu tượng sắc đẹp sắt đá của căn cứ hai! Rất có uy lực!”
Trịnh Như mỉm cười, trong mắt anh mang theo một tia hoài niệm dịu dàng. Anh nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-cua-con-meo/1716515/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.