Lăng Nhất đã được Lâm Tư dạy lâu như vậy, cũng biết một chút về mật mã, có thể nhìn ra Đường Ninh
đang sử dụng một dạng ngôn ngữ rất cũ và phức tạp mà ít người học được.
Tuy nhiên, cho dù tiến bộ công nghệ có đơn giản hóa ngôn ngữ lập trình đến đâu, thì cũng không
thể thay đổi một thực tế ——là ngôn ngữ càng ngắn gọn và dễ hiểu thì khả năng kiểm
soát máy càng yếu. Vì thế mà Đường Ninh có lý do để sử dụng ngôn ngữ này, chứ không phải hắn
thích, không phải hắn tự ôm rắc rối vào người.
Và Lăng Nhất luôn cảm thấy rất quen thuộc, từ các thao tác, đến đoạn mã cuộn trên màn hình sáng, cả
giao diện đằng sau mã.
Chắc cậu đã nhìn thấy ai đó tương tự như Đường Ninh, không phải ở trên tàu này.
Thượng tá nói rằng cậu được huấn luyện chiến đấu rất chuyên nghiệp, hơn nữa có tác phong của quân
đội. Ai đã dạy cho cậu?
Càng lớn lên, cậu càng muốn biết quá khứ của mình, nhưng ký ức của cậu vẫn luôn trống rỗng.
Đường Ninh vừa gõ mã vừa hỏi cậu, “Lần này em ở đây bao nhiêu ngày?” “Em muốn giúp anh ấy kiểm tra
cơ giáp.”
Đường Ninh khẽ “ừm” một tiếng.
Lăng Nhất và Đường Ninh có một mối quan hệ rất tốt. Tuổi của họ không xa nhau lắm, với lại, cả hai
đều lớn lên trên tàu. Đường Ninh là người duy nhất không gọi cậu như những người lớn tuổi
gọi cậu, như kiểu “em bé nhỏ” hoặc “em dễ thương” ——Tất nhiên, cái này là do tính hắn như vậy.
Lăng Nhất nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-cua-con-meo/1716501/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.