Hai người kia chưa được trải nghiệm sự nóng nảy của Lăng Nhất, Lâm Tư suy nghĩ một chút, có lẽ là
chỗ của em ấy bị người khác chiếm mất.
Anh còn chưa nhúc nhích thì Trịnh Thư đã nhẹ nhàng cười, nói trước: “Tôi ngồi bên này, Lăng Lăng
ngồi đây.”
Trịnh Thư đứng dậy ngồi xuống phía đối diện, Lăng Nhất ngồi ở bên cạnh Lâm Tư, tò mò nhìn Trịnh
Thư.
Cậu nhớ Lâm Tư đã nói với cậu rằng trên tàu vũ trụ này, cậu tin anh là một, hai là tin Trịnh Thư.
Lâm Tư giới thiệu với cậu: “Đây là Anh Trịnh, ở khu năm. Tôi có rất nhiều thí nghiệm hợp tác với
anh ấy.”
Sau đó anh giới thiệu một người khác: “Đây là Đường Ninh, thiên tài nổi tiếng nhất trên tàu này,
chương trình ‘Lucia’ chính là thành tựu của cậu ấy.” Đường Ninh ngẩng đầu lên khỏi âm thanh tanh
tách của bàn phím cơ và chào cậu: “Xin chào.”
Không giống như Lăng Nhất rõ ràng và nhanh nhẹn, Đường Ninh có một sự tập trung cao độ đặc
biệt trong thời gian dài, đặc biệt khó tả, đôi khi bị nhầm là kẻ thần kinh, dưới mắt
người từng trải, đây rõ ràng là khí chất của thiên tài.
Trịnh Thư mỉm cười và nói “Lâm cũng là một thiên tài. Đáng tiếc không ai trong số hai người họ bước
vào lĩnh vực phù hợp với thiên tài, chẳng hạn như toán học hoặc vật lý.”
Đường Ninh nhún vai, “Em thích những thứ có thể nhìn thấy kết quả ngay lập tức.”
Lâm Tư đặt ly rượu xuống: “Khi tôi còn rất nhỏ, tôi hy vọng tương lai mình sẽ trở thành bác sĩ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-cua-con-meo/1716489/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.