Lúc này, Lăng Nhất tình cờ đi qua hành lang, thính giác cao hơn người thường mấy lần khiến cậu nghe
rõ cuộc trò chuyện của Lâm Tư và Seth. Cậu bám vào khung cửa rồi đột nhiên nói to: “Lâm Tư là người
xấu!”
Lâm Tư như cười mà không cười quay lại, nghĩ rằng lá gan của con vật nhỏ này hình như ngày càng lớn
thì phải.
Lăng Nhất sợ nhất biểu cảm này của anh, nhanh chóng bỏ chạy như một làn khói.
Quá trình kết nối diễn ra rất suôn sẻ, nhưng thiệt hại ở khu vực sáu quá cao, lớp vỏ bên ngoài tàu
cũng rách nát, cực kỳ không tương thích với thân tàu.
Khoang cửa mở ra, Trịnh Thư bước nhanh vào, ôm Lâm Tư: “Hoan nghênh cậu trở về.”
Lâm Tư nói: “Sát thương cấp 7, thời gian tiếp theo chắc anh sẽ khá bận rộn đấy.”
“Mọi người không có chuyện gì là tốt rồi…còn những người khác…” Trịnh Thư nhìn qua mấy thanh niên
trẻ tuổi kia rồi đếm số lượng người. “Ôi, kỳ tích quá, toàn bộ mọi người đều an toàn trở về!!!”
Vẻ mặt của Lâm Tư mất tự nhiên trong giây lát: “… Thật ra, còn một người nữa.”
Trịnh Thư: “Sao cơ?”
“Thằng nhóc ở khoang 97 tỉnh rồi” Lâm Tư nhíu mày “Bị biến dị mạnh và chẳng nhớ gì cả, rắc rối lắm.
Bây giờ chưa thích hợp để giao nộp cho quân đội, tôi muốn đi qua chỗ Nguyên soái Sjoes xin quyền
giám hộ.”
Vừa mới mở miệng nói hết câu thì đã một tiếng hét phía sau Trịnh Thư. “Lâm!” Nữ trợ lý tóc vàng
chạy tới, ôm lấy anh “Thượng đế phù hộ!” Sau khi ôm Lâm Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-cua-con-meo/1716483/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.