“Không nhớ cũng không sao, tôi sẽ nhắc lại. Khi đó tôi mang áo đến khoác lên cho cô, cố tình lấy một sợi tóc của cô và dùng tóc mình để xét nghiệm. Kết quả, chắc không cần tôi nói chứ?”
“Cô… Cô uy hiếp tôi sao?”
“Tôi không có uy hiếp, là do cô sơ xuất thôi. Cứ từ từ mà nhớ, tôi đi trước đây.” – Cô định bước tới cửa ra vào thì bị ả chặn lại.
“Thấy chết không cứu, cô đúng là tiểu nhân.”
Thẩm Họa Minh nghe vậy thì bật cười. Lời nói này như thế đang tấu hài cho người ta xem vậy, cái gì mà thấy chết không cứu? Cái gì mà tiểu nhân?
“Chị đây chính là tiểu nhân, em gái không cần tốn sức mà cầu xin. Cho dù cô có quỳ xuống dập đầu, đáp án của tôi cũng chỉ có một. Nó phụ thuộc vào cô.”
Thẩm Liên Đình siết chặt tay, cố kìm nén giận dữ. Ả hít thật sâu, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, nếu bây giờ ả không hạ mình, sợ rằng sẽ gây ra chuyện lớn.
“Ba ngày sau, tôi sẽ đưa con bé đến gặp chị. Chỉ cần chị giữ lời.”
“Còn tùy theo tâm trạng của tôi.” – Cô mỉm cười, đẩy ả sang một bên rồi bước tiếp. – “Chỉ dựa vào chút mưu kế của cô mà muốn đối phó tôi?”
Nhưng đáp lại chỉ là sự tĩnh lặng mà đầy sát ý. Chỉ có điều cô đã chai lì với ánh mắt đó, không có lấy nửa phần sợ hãi.
Đến khi Thẩm Họa Minh hoàn toàn rời khỏi, ả mới hét lớn. Giống như uất ức,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-bac-menh/2810261/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.