“Chị à, chị bị thương tại sao không gọi điện về nhà?” Thẩm Liên Đình nể mặt Hoắc Viễn Thành, ả hạ giọng xuống và bước tới chỗ cô hỏi han.
“Đến bây giờ mới tỉnh, con mắt nào của tôi có thể thấy và gọi về nhà?” Cô nhướn mày, khinh thường nhìn ả. Nếu như bản thân cô bị thương nặng hơn, mẹ con Thẩm Liên Đình vui mừng còn không kịp.
“Sao chị lúc nào cũng để cho gia đình lo lắng thế?” Ả ta gắt gỏng, người ngoài nghe có vẻ như là đang mắng yêu, còn cô là một người chị ngỗ ngược không nghe lọt tai.
“Phiền mọi người ra ngoài, tôi cần nghỉ ngơi. Kim Vũ ở lại với mẹ.” Cô lạnh giọng đuổi người, bây giờ cô chỉ muốn ở riêng với con gái. Bà chủ cũng hiểu ý mà rời khỏi, nhưng không phải về nhà mà đi mua đồ ăn cho cô.
Thẩm Liên Đình vừa rời khỏi bệnh viện đã gọi cho mẹ, ngay khi đầu dây bên kia vừa nghe máy, ả ta lập tức lên tiếng: “Mẹ, Thẩm Họa Minh đã bị thương rồi, thời gian này cô ta sẽ không gây khó dễ cho chúng ta được nữa.”
Ở đầu dây bên kia, Liễu Lạc nghe được tin thì vui mừng, nhưng vẫn không quên nhắc nhở con gái phải đề phòng. Cho dù cô bị thương, cũng không thể lơ là khi ở bên cạnh còn một Ninh Lạc Túy hết lòng trung thành, có thế nào cũng không lung lay.
Sau khi cúp máy, bà ta nhận được số điện thoại quen thuộc. Tuy không nhớ được hết dãy số, nhưng ba số cuối lại khiến cho bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-bac-menh/2810217/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.