“Sao con cứ hỏi mẹ suốt thế? Không quan tâm người cha này một chút nào sao?”
“Tôi không quen biết ông, tại sao phải quan tâm? Mẹ tôi đâu? Tôi muốn nghe giọng của mẹ.” Sự kiên nhẫn của ả sắp đạt đến giới hạn cuối cùng, khiến cho giọng nói trở nên vô cùng gắt gỏng.
“Con gái đừng có vội, để cha gửi thứ này cho con.” Nói xong, hắn lập tức cúp máy.
Thẩm Liên Đình không nghe được câu trả lời ưng ý thì tức giận, bàn tay ả siết chặt điện thoại như thể muốn bóp nát nó. Nhưng màn hình điện thoại lại hiển thị ảnh được gửi từ điện thoại của mẹ. Ả nhanh chóng mở khóa để xem ảnh thì bàng hoàng khi nhìn thấy mẹ mình đang nằm dưới đất, đầu tóc bù xù che hết khuôn mặt. Kinh hoàng hơn là xung quanh bà ta toàn máu, trên người có nhiều vết bầm tím.
Cuối cùng, có cuộc gọi đến từ máy của mẹ khiến cho sự tức giận cùng sợ hãi của ả tăng lên. Vừa nghe máy, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói đắc ý của Mạc Đĩnh Quân: “Con gái, con có thấy những bức ảnh này đặc sắc không?”
“Ông đã làm gì mẹ tôi?” Ả kích động, nhưng không dám hét lớn vì đang ở trong thang máy.
“Là do bà ta ngu ngốc, còn có ý định đánh ta nên ta chỉ dạy nó một bài học thôi.” Hắn ta thờ ơ trả lời, lọt vào tai cô thì nó giống như là đang khiêu khích.
Bên tai là tiếng Mạc Đĩnh Quân kể khổ, ả nhanh chóng đi xuống hầm để xe.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-bac-menh/2810213/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.