Sáng hôm sau, Thẩm Liên Đình đến quán cafe đã hẹn với cô. Sắc mặt ả có chút tiều tụy, dù đã được son phấn che đi nhưng vẫn không thể che giấu nổi sự bần thần trong đôi mắt. Nếu ngày trước ả kiêu kỳ, đắc ý bao nhiêu thì bây giờ ả thảm hại, đáng thương bấy nhiêu.
Mẹ ả đột ngột qua đời, không lâu nữa sẽ làm đám tang. Nhà chồng vẫn còn đang mải lo cho danh tiếng, lợi ích của gia đình mà chỉ chăm chăm vào Mạc Du Cẩn, hoàn toàn không hề nhớ đến cảm nhận của ả. Ngồi trong quán cafe, nghe những tiếng xì xào ở bên tai, ả nở nụ cười tự giễu.
Lời nói của bọn họ đã được thêu dệt rất nhiều, hơn nữa có người đang bàn tán những thứ đang nổi ở trên mạng. Cảm nhận của họ thế nào, thái độ ra sao, ả đều nhìn thấy được hết. Còn có người nhận ra ả chính là người phụ nữ đáng thương kia mà nhìn ả bằng ánh mắt thương hại.
Thẩm Họa Minh bước vào quán cafe, cô đảo mắt khắp nơi mới nhìn thấy Thẩm Liên Đình đang ngồi ở góc trong cùng. Quần áo giản đơn, không phô trương khiến cho cô nhất thời không nhận ra đó là ả. Cô gọi một cốc cafe và một cái bánh ngọt rồi bước tới chỗ ả.
Vừa ngồi xuống, ả đã lên tiếng trước: “Hôm nay tôi gọi cô đến đây, chắc cô cũng biết là có mục đích gì.”
“Dĩ nhiên tôi biết. Em gái yêu dấu lại đang định nhờ tôi xử lý bê bối chứ gì?” Cô ngồi tựa vào ghế, vắt chéo chân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hong-bac-menh/2810186/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.