Dịch: Hé
Sáng sớm, đoàn tàu hỏa đi qua đường ray dài ngoằng ngoẵng. Đường ray cũ kỹ phát ra tiếng thở đầy nặng nhọc, âm thanh ấy ảnh hưởng tới căn phòng cũng cũ kỹ như đường ray gần đó. Căn phòng nghênh đón những cơn chấn động nhẹ, sau đó lại trở nên yên lặng. Căn phòng hướng Nam lại chìm vào sự tĩnh lặng sau cơn rung lắc. Qua ô cửa sổ có thế nhìn thấy người phụ nữ có khuôn mặt tái nhợt đang tựa lưng lên tường.
Triệu Hương Nông dựa sát lên tường để chống đỡ đôi chân tê mỏi. Từ sáng tinh mơ cô đã đi một quãng đường rất xa và nói rất nhiều. Cô rất muốn thời gian ngừng trôi để cô không cần phải nói gì nữa.
Thế nhưng, không được! Có một chuyện cô nhất định phải biết, phải xác nhận.
Triệu Hương Nông mở đôi mắt vẫn luôn nhắm nghiền ra, nhìn Tống Ngọc Trạch, đọc:
Phụ nữ à, những viên kim cương rực rỡ và trang sức lấp lánh
Khiến bạn ảo tưởng mình là nữ hoàng
Nhưng đâu biết những gì xung quanh bạn chỉ là chất độc của quyền lực, hương vị của sự kiêu ngạo
Mùi hương đó có thể quyến rũ cũng có thể giết người
Phụ nữ à, khi bạn một lần nữa ở đỉnh cao của danh vọng và giàu có
Xin đừng hỏi con chim họa mi đã từng cất tiếng hót bây giờ đã bay về phương trời nào
Bởi vì cổ họng của nó đã khô khốc
Giọng ca vàng đã bị hủy diệt để tôn vinh sự thật và sự trong sáng của linh hồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hoa-toi-loi/1954854/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.