Vân Thường thu dọn quần áo, động tác của cô rất nhanh. Còn trợ lý chỉ nhìn bụng cô, thầm thở dài. “Làm vậy có ổn không?”
“Có gì mà ổn hay không? Dù sao cuối tháng này em cũng phải đi Hà Lan.”
“Nhưng nếu một nghệ sĩ vô duyên vô cớ biến mất bảy tám tháng, đó quả thực là tự phá hủy tương lai rồi.”
Vân Thường dừng động tác lại. “Đó cũng là chuyện hết cách mà.”
“Em đối đầu với công ty như thế, không sợ công ty sẽ đóng băng em à?”
Vân Thường cười nhẹ. “Thế không phải vừa đẹp sao. Chỉ sợ công ty không dám bỏ cái cây kim tiền là em thôi. Để em biến mất mấy tháng, dù sao cũng tốt hơn hủy hoại em. Với lại công ty tự khắc sẽ tìm được cớ để đối phó với giới truyền thông, em không cần lo lắng làm gì.”
Trợ lý lắc đầu thở dài, phụ nữ đang yêu đúng là điên.
Vân Thường về đến biệt thự, Lục Địch đã về từ sớm, anh lười biếng ngồi trên sô pha, miệng ngậm một điếu thuốc. Rõ ràng trên người anh mang theo vẻ vô lại, song lại hấp dẫn người ta như thế. Vân Thường hơi bất bình trong lòng, chạy mấy bước qua, đoạt lấy điếu thuốc trong tay anh, sau đó bỏ vào gạt tàn.
“Em làm gì đấy?” Anh rõ ràng không vui.
“Sau này không được phép hút thuốc.”
Anh lười nói thêm với cô, lại châm một điếu thuốc. “Bản thân em cũng hút còn gì.”
Cô lại lấy điếu thuốc đi, bỏ vào gạt tàn. “Nói không được hút là không được hút, em đã cai rồi, anh cũng phải cai, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hoa-no-muon/4074564/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.