Đang đau lòng vì bị đối xử tệ bạc cùng với lời an ủi dịu êm bên tai. Dòng nước mắt cô kiềm nén bấy lâu đã tan tát. Cô thút thít đưa tay lao đi dòng nước mắt trong ấm ức và tuổi thân.
Thấy con bé sợ hãi đến vậy Winter cũng đã mềm lòng. Anh dùng Minh Linh Huyền Thiên Thuật chữa trị lại chỗ bị thương cho cô. Lần này cất tiếng lên giọng anh đã có phần miễn cưỡng trong thấy
Winter – Có đi hay không?
Thấy thái độ của Winter, Henry có phần an tâm hơn. Dù sao anh cũng hay bị người khác mưu sát nên để Haan bên cạnh cũng chẳng an toàn là mấy.
Henry chưa kịp phản ứng thì Winter đã không cầm cự được mà buôn bỏ lớp diễn xuất. Anh dịu giọng tiến lại chỗ Haan xoa đầu cô - Ở lại đi... Anh xin lỗi...
Ôi nhan sắc là hũ mật ngọt chết người. Cái gương mặt đáng yêu ấy lại nũng nịu. Haan đứng sững sờ nhìn cái nét đáng thương của Winter mà cảm thán
Haan –“ Lại nữa rồi... Mình không được mềm lòng... Anh ta đã hại mình thê thảm rồi...”
Henry khó chịu đẩy Winter ra thì thầm – Giả nhân giả nghĩa...
Winter cuối đầu nhìn Haan phụng phịu – Anh xin lỗi...
Henry thì thầm vào tai Haan – Em sao vậy...
Cô thở dài một hơi rồi nắm lấy tay Henry
Haan –“ Chắc vẫn phải chờ anh hai Liuan Ning đến cứu thôi... Mình không thể liên lụy thêm Henry nữa...”
Đôi lời dịu dàng cô khẽ nói – Anh là Hoàng Tộc... Không nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hoa-mau-nang-ha-tan/2748159/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.