Ánh nắng chói chang của mặt trời đưa Hana trở về hiện thực, cô bừng tỉnh trong căn phòng quen thuộc, cơ thể không tài nào nhúc nhích được vì bị Tomu ôm chặt. 
Cô liếc nhìn, anh vẫn đang ngủ, vẻ mặt bình thản vô tư khiến cô nhớ đến cái chết của Yorn, trong lòng vừa đau đớn vừa căm hận vô cùng, người chồng mình yêu nhất lại tàn bạo chẳng khác gì bọn ác bá. 
Chỉ tội cho Yorn chết đi vẫn chưa nói hết mọi điều với cô, thậm chí cả xác cô cũng không được nhìn thấy lần cuối, cả đứa em gái mà anh yêu thương cũng bị giam giữ không rõ sống chết. 
Những giọt lệ không kiềm được lăng dài trên má, bàn tay to lớn kia bỗng sờ lên khuôn mặt, Hana hốt hoảng. 
Thì ra Tomu chỉ giả vờ ngủ, anh cố tình nằm im lắng nghe động tĩnh của Hana, nhìn cô khóc vì người đàn ông khác, anh bực bội ép lấy cơ thể nhỏ bé không mảnh vải kia xuống giường. 
" Em còn khóc thương cho hắn sao ? " anh hắng giọng hỏi, ánh mắt đầy sự ghen tị. 
" Tôi khóc cho Yorn có gì không đúng ? " Hana chẳng buồn trốn tránh, đáp thẳng 
Tomu nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu : " Em không thể quên đi hay sao ? 
Hana... 
Chúng ta sắp tổ chức hôn lễ rồi ! 
Sao em mãi không chịu tha thứ cho anh chứ ? " 
Đôi mắt xanh hiện rõ biểu cảm đầy căm phẫn với người chồng tàn bạo, " Tha thứ ? " cô phải tha thứ cho anh như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-hoa-cam-tu-cau-cua-quy/2969649/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.