Bom nổ lớn, Diệp Vinh Thu bị sặc khói dẫn đến hôn mê bất tỉnh, cũng không rõ qua bao lâu mới mơ mơ màng màng tỉnh lại được. Tay Hắc Cẩu vòng qua cổ ôm trước ngực anh, bị anh nắm thật chặt. Anh buông lỏng tay, đẩy cánh tay khoát trên cổ mình ra, ngồi dậy.
Máy bay Nhật đã đi rồi, bốn phía xung quanh cháy rụi, dưới mặt đất ngổn ngang xác người chết, thi thể bọn họ bị bom thiêu đốt, tiếng lửa bập bùng cháy kia cũng chính là âm thanh duy nhất ở nơi này.
Diệp Vinh Thu không dám tin nhìn xung quanh, thể như người trong mộng. Vài giây sau anh bừng tỉnh, chợt nhào qua kiểm tra tình huống của Hắc Cẩu ở bên cạnh mình. Hắc Cẩu nằm lặng yên ở đó, chẳng biết sống hay chết.
“Hắc Cẩu! Tiểu Hắc!” Một tay Diệp Vinh Thu ôm lấy hắn, tay kia vỗ vỗ mặt hắn, run giọng kêu, “Chú họ! Tỉnh lại đi!”
Hắc Cẩu vẫn không phản ứng.
Diệp Vinh Thu cảm thấy tay mình ươn ướt, hoảng sợ buông Hắc Cẩu ra, anh thấy bàn tay mình ướt máu đỏ: là máu của Hắc Cẩu.
“A!!!!” Diệp Vinh Thu thét lên lui về phía sau. Hắc Cẩu đã chết, chết dưới bom giặc Nhật, anh thầm nghĩ. Anh bắt đầu nức nở, cảm thấy rất đỗi thống khổ, sau đó khóc lóc bò dậy. Cổ chân anh nhói đau, có lẽ lúc ngã bị trật khớp.
Trên mặt đường có một vật gì đó đang bốc cháy, Diệp Vinh Thu mờ mịt nhìn một hồi mới nhận ra đó là ô tô của nhà mình. Bom Nhật rơi kế bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-bach-lien-ay-that-xinh-dep/2001779/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.