Trước khi trời chập tối, họ đào xong chiến hào. Bên kia bờ sông, tiếng pháo lúc liền lúc đứt, hiển nhiên là một trận chiến ác liệt. Diệp Vinh Thu ngồi trong chiến hào, Hắc Cẩu an vị bên cạnh anh, hai người đều ngây ra, chẳng ai có phản ứng gì, nhưng cũng không ai chủ động rời bỏ đối phương.
Lúc này đây Diệp Vinh Thu rất mờ mịt, không thể tin mình đã thực sự ra chiến trường, anh không ngừng bấm ngón tay, hi vọng có thể tỉnh dậy và thoát khỏi giấc mộng hư huyễn này. Đáng tiếc, bàn tay đau đến tê dại, mà anh vẫn ngây ngô ở cái nơi quỷ quái này. Nhưng anh không hối hận, cũng không dám nghĩ đến lựa chọn vừa rồi của mình, bởi vì lúc này đây anh không còn cơ hội chạy trốn nữa, càng nhớ lại chỉ càng làm bản thân thêm khó chịu. Anh bắt đầu vặn não nghĩ mấy câu văn nho nhã, chỉ tiếc lúc này không có giấy bút để viết xuống — anh bắt đầu nghĩ di thư cho mình.
Nhóm lính cũ đều đã học được cho mình cách giảm áp lực, họ ngồi cười cười nói nói trong chiến hào, hoàn toàn không giống như đang ở chiến trường, mà giống như nói chuyện phiếm lúc dùng bữa hơn.
Người vừa đào hào vừa nói chuyện với Diệp Vinh Thu ban nãy là người Đông Bắc, tên Điền Cường, bên cạnh anh ta còn có hai người, một người tên Mã Lâm người Quảng Đông và một người tên Bì Hồ người Hà Nam, ba người họ ngồi bên cạnh Diệp Vinh Thu, từ lúc chui vào chiến hào xong không ngừng buôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-bach-lien-ay-that-xinh-dep/2001699/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.