Chương trước
Chương sau
Trước khi trời chập tối, họ đào xong chiến hào. Bên kia bờ sông, tiếng pháo lúc liền lúc đứt, hiển nhiên là một trận chiến ác liệt. Diệp Vinh Thu ngồi trong chiến hào, Hắc Cẩu an vị bên cạnh anh, hai người đều ngây ra, chẳng ai có phản ứng gì, nhưng cũng không ai chủ động rời bỏ đối phương.

Lúc này đây Diệp Vinh Thu rất mờ mịt, không thể tin mình đã thực sự ra chiến trường, anh không ngừng bấm ngón tay, hi vọng có thể tỉnh dậy và thoát khỏi giấc mộng hư huyễn này. Đáng tiếc, bàn tay đau đến tê dại, mà anh vẫn ngây ngô ở cái nơi quỷ quái này. Nhưng anh không hối hận, cũng không dám nghĩ đến lựa chọn vừa rồi của mình, bởi vì lúc này đây anh không còn cơ hội chạy trốn nữa, càng nhớ lại chỉ càng làm bản thân thêm khó chịu. Anh bắt đầu vặn não nghĩ mấy câu văn nho nhã, chỉ tiếc lúc này không có giấy bút để viết xuống — anh bắt đầu nghĩ di thư cho mình.

Nhóm lính cũ đều đã học được cho mình cách giảm áp lực, họ ngồi cười cười nói nói trong chiến hào, hoàn toàn không giống như đang ở chiến trường, mà giống như nói chuyện phiếm lúc dùng bữa hơn.

Người vừa đào hào vừa nói chuyện với Diệp Vinh Thu ban nãy là người Đông Bắc, tên Điền Cường, bên cạnh anh ta còn có hai người, một người tên Mã Lâm người Quảng Đông và một người tên Bì Hồ người Hà Nam, ba người họ ngồi bên cạnh Diệp Vinh Thu, từ lúc chui vào chiến hào xong không ngừng buôn dưa lê. Diệp Vinh Thu nghe họ nói chuyện, khẩu âm trời nam biển bắc loạn hết cả lên, thầm nghĩ đám binh này thực sự hỗn tạp hết thuốc chữa.

Mã Lâm nói: “Đoán đê đoán đê, đoán xem bên kia bờ giữ được bao lâu?”

Điền Cường nói lầm bầm: “Đánh lâu vào một chút, cho hao bớt đạn của bọn Nhật đi.”

Bì Hồ bấm ngón tay tính toán một chút, cao hứng nói: “Tối nay là đánh tới đây rồi.”

Mã Lâm liếc liếc anh ta: “Ai bảo ông thế?”

Bì Hồ bắt chước khẩu âm của đồng đội: “Tôi tự bảo thế đấy.” Anh ta chìa chìa bàn tay vừa bấm đốt ra: “Tôi tự xem ngày.”

“Haha.” Điền Cường nói: “Ghê nhở, ông biết coi bói từ khi nào vậy?”

Bì Hồ nói: “Cha tôi là thầy bói, tôi học ông ấy mà.”

Mã Lâm bảo: “Lần trước ông bảo cha ông là thầy thuốc mà.”

Điền Cường cười khanh khách: “Ông tin à? Cậu ta là người Trú Mã Điếm, người Trú Mã Điếm chỉ được cái ba hoa là giỏi.”

“Hừ.” Bì Hồ khinh thường nói: “Làm thầy thuốc thì không thể kiêm nghề thầy bói sao? Đừng có mà không tin, tôi nói thật đó, lúc mới sinh cha có xem cho tôi một quẻ, cha nói tôi có thể sống đến bảy mươi bảy tuổi. Tôi thấy mấy ông thuận mắt nên mới nói chớ, lát nữa có gì cứ đi theo tôi, đảm bảo đạn pháo không dám bay đến chỗ tôi, tôi sẽ bảo vệ mấy ông.”

Mã Lâm bĩu môi: “Cha ông là thầy mo thì có.”

Điền Cường bảo: “Người Trú Mã Điếm, nghe cậu ta bốc phét kìa.”

Bì Hồ không được bạn bè khen, bất mãn hừ một tiếng, xoay người đến gần Diệp Vinh Thu. Anh ta cười hì hì nói: “Tiểu ca, tôi xem cho cậu nhá.”

Diệp Vinh Thu ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, lại cúi đầu thấp hơn. Tâm tình anh lúc này rất tệ, không có hứng thú nghe người khác ba hoa.

Bì Hồ đụng trúng cái đinh, để cứu vãn thể diện của mình, anh quyết định nhiệt tình xấn tới: “Nào nào, để tôi xem cho cậu, đưa tay đây cho tôi xem.” Anh ta cầm lấy tay Diệp Vinh Thu giả bộ nhìn, Diệp Vinh Thu không phản kháng.

“Ồ ồ ồ.” Bì Hồ ngạc nhiên hô: “Mệnh của cậu thế này.. ai nha.. ai nha..” Anh ta xem xong nhưng không nói lời nào, cố ý ra vẻ thần bí.

Diệp Vinh Thu ngẩng đầu nhìn anh ta, có vẻ như không hứng thú lắm, anh chỉ yên lặng nhìn, không hề đặt câu hỏi.

Hai người lính ngồi bên cạnh, không nể nang gì mà chê đồng đội mình. Mã Lâm nói: “Tin cậu ta thì ma cũng có thật.” Điền Cường thì nói: “Người Trú Mã Điếm, tin được sao?”

Bì Hồ không được cổ động, vẻ mặt ngượng ngùng, lầm bầm hừ hai tiếng, đành phải nói ra: “Cậu nhìn chỗ này xem, mạng cậu có một kiếp nạn lớn. Để tôi tính, tính… Ai nha, kiếp nạn này sắp tới thôi. Nếu cậu qua được kiếp nạn này, cả đời sau này sẽ thuận lợi bình an. Lần này đánh trận cậu nên chú ý một chút.”

Điền Cường cười nhạo: “Nói vậy mà cũng nói được.” Diệp Vinh Thu ra trận mà chết, thì là không qua được ‘kiếp nạn lớn’ nếu không chết, cứ coi như anh ta đoán đúng đi, nhưng sau này tốt xấu thế nào, ai mà biết được.

Mã Lâm lại gần: “Mô mô, cho xem xem”. Anh ta cầm lấy tay Diệp Vinh Thu: “Kiếp nạn lớn mô?” (mô: đâu)

Bì Hồ chỉ chỉ vào hình chữ mộc trên đường tâm đạo của Diệp Vinh Thu. Mã Lâm nâng tay Diệp Vinh Thu lên nhìn một hồi, thử lấy móng tay lau lau, kiếp nạn mà Bì Hồ nói lập tức bị xóa mất: “Tưởng gì! Cứ nói là dấu bùn luôn đi! Kiếp nạn lớn cái gì cơ chứ! Nạn cái đầu ông!” (Chữ mộc: 木)

Mọi người ngồi xung quanh đều bật cười ha hả.

Nhưng Bì Hồ chẳng có chút chột dạ nào, vỗ xuống đùi cái bốp: “Ai nha! Ai nha! Thật thần kì!” Anh ta nói với Diệp Vinh Thu: “Tiểu ca, tiên xuống giải kiếp nạn này cho cậu rồi! Từ nay về sau cậu có thể sống suôn sẻ thuận lợi rồi!”

Mọi người cười vang.

Diệp Vinh Thu không cười. Nhưng nhờ bọn họ, anh thôi nghĩ di thư cho mình, tâm tình cũng không còn tệ như trước nữa.

Nãy giờ Hắc Cẩu vẫn ngồi bên cạnh nghe bọn họ trò chuyện, nghe Bì Hồ nói thế kia, cũng không khỏi cười rộ lên. Hắn nghiêng đầu nhìn sườn mặt Diệp Vinh Thu. Diệp Vinh Thu an tĩnh ngồi chỗ kia, ánh mắt u buồn, không còn là đại thiếu gia không coi ai ra gì, cũng không còn là mèo Tiểu Bạch dựa vào hắn muốn chết. Cũng không biết có phải do ảo giác hay không, đột nhiên hắn cảm thấy, chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi, Diệp Vinh Thu đã trở nên chín chắn kiên cường hơn nhiều. Hắn không biết mình làm như vậy là đúng hay sai.

Trên mặt Diệp Vinh Thu có vệt bùn. Hắc Cẩu vươn tay muốn giúp anh lau đi, nhưng tay hắn còn chưa chạm tới đã bị Diệp Vinh Thu đẩy mạnh ra. Hắn thờ ơ nhún vai, lại ngây ra nhìn trời.

Mạnh Nguyên qua bên đây, cười hì hì nói: “Anh Hắc Cẩu, anh lại kể chuyện cho em nghe đi.”

Hắc Cẩu nói: “Đào hào xong chưa, đợi đánh xong, quay về anh kể hai chuyện cho.”

Trời đã tối đen mà Nhật vẫn chưa đánh qua bên đây. Cố Tu Qua liên tục lấy ống nhòm nhìn tình thế bên kia sông. Gã nhảy vào chiến hào, đá mông đám lính ngồi xuôi theo mép hào: “Lên tinh thần hết cho tôi, chuẩn bị mà nghênh chiến!” Lúc đi qua người Diệp Vinh Thu, gã không đánh anh, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn anh rồi đi.

Điền Cường chào gã một tiếng: “Đoàn trưởng.” Anh ta vô cùng sùng bái người đoàn trưởng đồng hương Đông Bắc này. Cố Tu Qua ấn tay chào của anh ta xuống, tiếp tục đi xuống dưới dò xét.

Qua một đêm rồi mà giặc Nhật vẫn chưa sang sông. Diệp Vinh Thu mơ màng ngủ rồi lại tỉnh. Lúc nửa đêm anh có tỉnh dậy một lần, trời tối đen, tối đến nỗi không thể nhìn thấy năm đầu ngón tay, anh không biết mình đang ở nơi nào, đột nhiên cảm thấy hoang mang, chống tay xuống đất lần tìm một hồi, lần tới tay Hắc Cẩu. Sau đó nhịp tim anh an định lại, nắm một hồi mới lưu luyến buông ra, rồi nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Sớm hôm sau, trời vẫn còn mờ tối, Diệp Vinh Thu và các binh lính khác đang ngủ gật gù bị tiếng la rõ to của Cố Tu Qua đánh thức: “Giặc Nhật qua đây rồi!”

Mọi người vội vã ló đầu ra chiến hào mà nghe ngóng tình hình, chỉ thấy bên bờ sông có mấy chiếc chiến hạm của giặc Nhật đang cập bến, chiến hạm tới gần, họng pháo đen ngòm khiến người ta run sợ.

“Rầm!”

Nhật bắn quả pháo đầu tiên qua, nổ ngay sau chiến hào của Bì Hồ. Pháo nổ khiến cát bụi bắn tung che kín Diệp Vinh Thu, anh vừa ho khan vừa hoảng hốt sờ loạn một hồi, mò lấy tay Hắc Cẩu, Hắc Cẩu nắm lại tay anh. Anh lại thấy an tâm một lần nữa.

Chỉ chốc lát sau, khói bụi tản đi. Diệp Vinh Thu không nói gì, rút tay khỏi bàn tay Hắc Cẩu, không nhìn hắn đến một cái.

“Xì! Xì!” Điền Cường nhổ đất bụi trong miệng ra, đá vào mông Bì Hồ: “Không phải ông nói pháo đạn tự khắc tránh ông sao? Con mẹ nó vừa mới quả đầu tiên đã nhắm ông mà nổ! Khởi đầu tốt đẹp quá nhể!”

“Bốc phét rồi!” Mã Lâm lau bùn trên mặt, mắng một tiếng.

Bì Hồ sờ sờ vết máu trên mặt, vỏ pháo bắn ra làm xước một mảng da. Anh ta ngượng ngùng nói: “Thì vẫn chưa chết còn gì?”

Sau đó, pháo lớn pháo nhỏ từ bên kia bờ liên tiếp bắn qua, không ngừng nổ từng đợt khói. Diệp Vinh Thu tái nhợt, trốn sâu trong chiến hào, ôm chặt khẩu súng của mình, không dám ngẩng đầu lên nhìn cảnh tượng ngoài kia. Giờ anh không còn sợ thứ vũ khí lạnh như băng này nữa, lúc này đây, nó mang đến cho anh cảm giác an toàn.

Dưới sự che chở của hỏa lực, vài chiếc bè nhỏ của Nhật quá giang qua đây, năm chiếc xe tăng và bộ binh cùng tiến tới, bắn lung tung xuống sông. Binh đoàn của Cố Tu Qua bị lửa đạn oanh tạc, gần như không có cách nào để thăm dò ngoài chiến hào. Thế nhưng Cố đoàn trưởng không gấp, cười hì hì hét lớn: “Lát nữa bọn Nhật lên đất liền! Kiểu gì bọn chúng cũng dùng súng máy và súng hạng nhẹ mở đường! Bọn chúng bắn ba phát, bùm bùm bùm, chính là hỏi có sợ không! Lúc này mọi người làm gì nào? Bắn hai phát về phía bọn chúng, nói cho bọn chúng biết, không sợ!”

Diệp Vinh Thu ngồi trong chiến hào run nhè nhẹ. Anh vốn tưởng cách một con sông thì có thể an toàn hơn một chút, song phương chỉ cần ném pháo từ xa là được, không ngờ giặc Nhật lại muốn qua sông mà đánh.

Hắc Cẩu cẩn thận thăm dò tình hình bên kia, pháo vừa bay tới, hắn lập tức núp vào trong chiến hào.

“Rầm!” Pháo nổ tung ngay trước chiến hào.

Chỉ chốc lát sau, vài chiếc bè nhỏ đã cập bến.

Người Nhật vừa đặt chân lên đất liền, lập tức cầm súng máy của bọn họ, mấy khẩu súng nhắm về phía binh đoàn của Cố Tu Qua mà bắn liên tiếp. Cố Tu Qua hét lên: “Súng máy đâu!”

Nhóm súng máy lập tức bắn hai phát, vài tên lính Nhật cầm súng máy ngã xuống.

Có vẻ như giặc Nhật cũng biết quân họ hăng hái quyết tâm, hỏa lực nháy mắt tăng mạnh, tựa như nổi điên mà trút mưa đạn. Quân nhà cũng nhanh chóng dùng mưa bom bão đạn để phản kích. Bởi vì Cố Tu Qua mới sửa được một khẩu súng máy hạng nặng nên quân của gã có tổng cộng hai khẩu súng máy, gã bố trí súng máy ở hai bên cánh hông, tạo thành hỏa lực đan xen, súng hạng nhẹ và súng trường nấp trong chiến hào xạ kích quân Nhật, lưới hỏa lực kín không kẽ hở, quân Nhật lên bờ liên tiếp ngã xuống.

Có thể nói súng máy là phát minh vĩ đại nhất và cũng tàn khốc nhất hai trăm năm qua, nhờ nó mà ngàn năm kỵ binh nhanh chóng thối lui. Nhưng thứ vũ khí tiến công cường đại như vậy hiển nhiên cũng là thứ vũ khí đáng hận nhất, chỉ trong chốc lát, đạn súng cối bắn trúng tay súng máy trong chiến hào, người lính đáng thương ngã xuống. Người lính đứng bên cạnh anh ta thấy vậy lập tức đứng lên thay, không để lưới hỏa lực cường đại đình trệ dù là chỉ trong chốc lát.

Diệp Vinh Thu vẫn núp trong chiến hào, đến động nhẹ cũng không dám. Lúc này đây anh hận bản thân đã không tin vào Chúa, có lẽ tin vào Phật cũng được, chí ít như vậy, lúc này đây anh có thể niệm một đoạn thánh kinh hoặc kinh phật để bản thân không chật vật như bây giờ.

Trong khi đó, Hắc Cẩu như những người lính lão luyện khác, giơ súng lên hòa cùng lưới hỏa lực mạnh mẽ không cho quân Nhật kịp trở tay.

Rất nhanh, xe tăng của Nhật cũng lên đất liền.

Năm chiếc xe tăng tiến về trận địa của Cố Tu Qua, bộ binh nối gót xe tăng. Bì Hồ ló đầu ra bắn, đạn bắn trả của quân Nhật xẹt qua đầu anh ta, sợ đến nỗi phải lập tức núp vào trong chiến hào. Điền Cường vươn tay ép đầu anh ta xuống: “Thằng Hà Nam kia, bảo vệ đầu cho tốt vào!” Sau đó cắn một quả lựu đạn rồi ném ra ngoài.

Bộ binh phía sau xe tăng liên tục ngã xuống, nhưng xe tăng vẫn chậm rãi đi tới. Xe tăng đúng là con quái vật bọc thép, giáp kín không kẽ hở, súng đạn không tài nào bắn thủng. Cố Tu Qua ngồi trong chiến hào hét to: “Lựu đạn! Đưa cho tôi lựu đạn!”

Mười mấy quả lựu đạn được đưa tới. Cố Tu Qua lấy bao tải đựng lựu đạn, sau đó ôm bao tải bò ra khỏi chiến hào, hét lớn: “Yểm hộ cho tôi!” Nói rồi dốc lòng ném lựu đạn về phía một chiếc xe tăng.

Hắc Cẩu thấy Cố Tu Qua xông ra ngoài, ngạc nhiên không gì sánh bằng. Lúc này hắn đã tin lời Cố Tu Qua nói ngày hôm ấy “Chiến tranh xảy đến, nhất định tôi sẽ xông ra đầu tiên”, người này quả thật như người điên, nhưng điều này lại khiến hắn trở nên hưng phấn. Hắn nâng khẩu 38 lên, lúc này một người lính Nhật từ xe tăng lao ra, giơ súng về phía Cố Tu Qua, Hắc Cẩu nhanh chóng nhắm súng vào anh ta, bóp cò súng. Hắn bắn trúng, người lính Nhật kia ngã xuống.

Cố Tu Qua lăn một vòng đến góc chết của xe tăng, gã dẫn lửa đốt túi lựu đạn, vứt xuống bên cạnh xích xe tăng. Bùm một cái, lựu đạn nổ, khói bụi mờ mịt. Đến khi bụi tan rồi, chiếc xe kia.. không còn tiến lên được nữa —— xích của nó đã bị nổ đứt.

Cố Tu Qua nhảy vào trong chiến hào, hỏi Hắc Cẩu: “Cậu bắn?”

Hắc Cẩu gật đầu.

Cố Tu Qua giơ ngón cái với hắn: “Không tồi.” Gã nhìn Diệp Vinh Thu rúc trong chiến hào cầu nguyện, không nói gì, xoay người đi.

Một người lính ôm thùng nhựa tùng hương đã sớm chuẩn bị xong, dũng cảm nhảy ra khỏi chiến hào, chạy đến phía một chiếc xe tăng. Nhưng anh ta còn chưa kịp chạy đến thì đã ngã xuống bởi trúng đạn. Quân Nhật cố gắng bắn thùng nhựa kia, nhưng trước khi chết, người lính kia vẫn ôm chặt thùng nhựa, lấy thân thể mình chặn đạn bắn phá. Rất nhanh, lại một người nữa nhảy ra chiến hào, ôm thùng chạy về phía trước, nhưng mới chạy được vài bước anh ta đã bị bắn ngã.

Con ngươi Hắc Cẩu không ngừng co rút. Cũng không phải hắn chưa từng đối mặt với cảnh sinh tử, mẹ hắn thắt cổ mà chết, mợ Nga và Âu Dương Thanh bị bom nổ chết, sinh mạng của họ bị tước đi ngay trước mắt hắn, hắn cứ ngỡ rằng bản thân đã chai lỳ. Nhưng cảnh trước mắt lúc này đây lại khiến hắn rung động. Nơi chiến trường, cái chết đến nhanh như vậy, một sinh mệnh chỉ bằng mấy viên đạn sắt, không có chiến hào bảo vệ, bão đạn lại dày đặc, nhưng hai người kia vẫn không chút do dự nào mà thân trần xông ra ngoài, sự hi sinh này khiến Hắc Cẩu chấn động. Thì ra lính Trung Quốc cũng không sợ chết, chỉ cần họ hiểu rõ bản thân đang chiến đấu vì cái gì —— lúc này đây họ muốn bảo vệ phòng tuyến Vọng Giang Tây, không để lửa đạn của Nhật oanh tạc thêm lãnh thổ của Trung Quốc nữa.

Thật sự ra chiến trường rồi mới hiểu, khái niệm sinh tử đã không còn rõ ràng như vậy, lúc bấy giờ, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm duy nhất: Cố giữ không buông, bất luận thế nào cũng không thể để quân Nhật đánh tới. Thùng tùng hương bị bỏ lại trên mặt đất giống như một loại trách nhiệm, thu hút ánh mắt những người lính bọn họ, khiến họ không tự chủ muốn xông tới ôm lấy nó, đổ không dư một giọt vào chiếc xe tăng đang bắn phá binh sĩ Trung Quốc kia.

Lúc này, đột nhiên có một cánh tay vươn ra cố sức nắm chặt tay Hắc Cẩu. Là Diệp Vinh Thu.

Hắc Cẩu cúi đầu nhìn Diệp Vinh Thu, mặt Diệp Vinh Thu vẫn trắng bệch như cũ. Anh không nhìn Hắc Cẩu, qua mấy giây, anh chậm rãi buông lỏng tay, chán nản ôm lấy đầu mình.

.o.

Súng máy là cách gọi khác của súng liên thanh.

Nhựa tùng hương là nhựa cây tùng, là một chất dễ gây cháy nổ.

Trú Mã Điếm là địa cấp thị thuộc tỉnh Hà Nam (Trung Quốc)

Những câu dùng tiếng địa phương, bởi trong raw Sinh Sinh cũng dùng tiếng địa phương nên khi edit mình cũng dùng tiếng miền Trung cho sát nghĩa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.