Cuộc tiến công toàn diện của Nhật bắt đầu lúc xế chiều, khi đó quốc quân vừa mới cơm nước xong xuôi, ưỡn căng bụng câu được câu chăng nói chuyện cùng nhau.
Điền Cường lấy cọng cỏ xỉa răng, thở dài than: “Cuộc sống như này thật nhàm chán.”
Bì Hồ lầm bầm nói: “Cuộc sống như này, cũng không có gì là không tốt.”
Có lô cốt vững chắc làm yểm hộ, bọn họ không phải dùng huyết nhục để đỡ lấy mưa bom bão đạn của giặc Nhật. Thời gian này tuy hai bên vẫn đang giằng co đối chọi, nhưng phần lớn thời gian đều rất an nhàn. Nhưng an nhàn càng lâu, cảm giác bất an và sốt ruột càng lớn, bởi vì ai cũng biết —— chiến tranh vẫn chưa kết thúc.
Kế đó không ai nói gì. Diệp Vinh Thu mất tập trung từ buổi sáng, cầm cây súng trường lên lau lại lần thứ mười ba. Hắc Cẩu cầm súng đứng lên, như mọi khi nhìn qua kính viễn vọng ở chiến trường Nhật phía đối diện.
“Rầm!” Đột nhiên một tiếng nổ tung truyền đến, mặt đất rung lên, bụi tường trên lô cốt lại rơi xuống.
Bì Hồ phủi bụi rơi trên sống mũi, liếc mắt: “Lại tới rồi, lại tới rồi!”
Pháo kích đối với đám lính cũ bọn họ mà nói chẳng có gì đáng kể, bọn họ chỉ cần nấp trong ‘mai rùa’ tìm một góc an toàn mà trốn đi, việc duy nhất cần phải làm là nhẫn nại. Thoạt đầu, quân Nhật tấn công họ sẽ phản kích lại, nhưng dần dà, số lần Cố Tu Qua hạ lệnh cho họ phản kích càng lúc càng ít, bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-bach-lien-ay-that-xinh-dep/2001620/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.