Người đánh lén kia kéo Diệp Vinh Thu vào trong căn nhà, lấy chân đóng cửa, từ phía sau lưng gắt gao giữ lấy Diệp Vinh Thu, đồng thời bịt kín miệng anh.
Diệp Vinh Thu ra sức giãy giụa, nắm chặt khẩu súng lục trong tay không chịu buông, tiếc là người kia đánh lén từ phía sau, Diệp Vinh Thu không thể nhắm vào mục tiêu mà nổ súng.
“Đồ hâm này, đừng động đậy! Đừng kêu!” Người phía sau lưng anh cất tiếng.
Diệp Vinh Thu cả kinh, lập tức lặng yên không động đậy.
Người bắt anh nói giọng Trùng Khánh quen thuộc, mà quan trọng hơn là, giọng nói này, có xa mười năm nữa anh cũng không thể quên.
Một tay người nọ bịt miệng anh, tay kia nắm lấy cổ tay anh, xúc cảm lạnh lẽo trên tay nhắc nhở anh nơi đó có một dị vật, anh cúi đầu nhìn thoáng qua, nhất thời ngây ra.
—— Trên tay anh là chiếc đồng hồ của Đức.
Chiếc đồng hồ này là món quà sinh nhật hai mươi tuổi Diệp Hướng Dân tặng anh, anh đeo nó suốt hai năm, ngay cả khi đi ngủ cũng không nỡ tháo xuống. Nhưng năm năm trước, Hắc Cẩu đưa anh đi từ Trùng Khánh tới Vũ Hán, bởi vì mất hết tiền, mà anh lại bị bệnh cần tiền mua thuốc, nên Hắc Cẩu tháo đồng hồ đeo tay của anh mang ra hiệu cầm đồ lấy tiền.
Anh từng muốn quay lại đó chuộc đồng hồ về, anh một thân một mình xa nhà, trên người không có đồ đạc gì, nếu như có thể tìm lại đồng hồ đeo tay, tốt xấu gì cũng còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-bach-lien-ay-that-xinh-dep/2001567/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.