Đến khi không còn nghe thấy tiếng động gì nữa, Tiểu Triệu và Diệp Vinh Thu vẫn ngồi xổm dưới đất chưa hoàn hồn lại.
Bọn họ đi thật rồi sao? Cứ như vậy mà đi sao?
Đợi một lúc lâu, Tiểu Tiệu nhịn không được nhỏ giọng hỏi Diệp Vinh Thu: “Có phải là bẫy không?” Cậu hoài nghi như vậy cũng là bình thường. Ban nãy tuy rằng Hắc Cẩu tới con hẻm này, nhưng căn bản không đi vào kiểm tra, đứng bên ngoài không thấy động tĩnh gì sau đó liền quay đầu lại. Muốn nói Hắc Cẩu không phát hiện ra bọn họ thì chí ít cũng phải đi tới liếc mắt nhìn, nhưng căn bản Hắc Cẩu không làm như vậy, rất có thể Hắc Cẩu đã phát hiện ra bọn họ. Hành động của Hắc Cẩu có vẻ như đang tận lực bảo vệ họ vậy. Nhưng sao có thể, một tên Hán gian làm nhiều việc ác như vậy sao có thể bảo vệ bọn họ?
Diệp Vinh Thu lắc đầu: “Không đâu.”
Cũng không phải anh chưa hoàn hồn lại, mà là quá mệt mỏi, đến khí lực để đứng lên cũng không có. Lúc ban nãy tim anh thực sự đập rất mạnh, anh lo giặc Nhật sẽ phát hiện ra bọn họ, anh lo Tiểu Triệu xung động không nói gì đã giết Hắc Cẩu. Nhưng ngoài lo lắng ra anh còn mơ hồ có chút chờ mong. Dưới cục diện như vậy, Hắc Cẩu và anh ở hai phe đối lập, khi họ đối đầu với giặc, nhất định Hắc Cẩu phải lựa chọn một trong hai. Hoặc là hắn sẽ cứu anh để lộ ra thân phận thật và đối đầu với giặc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-bach-lien-ay-that-xinh-dep/2001552/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.