Diệp Vinh Thu vào trong khoang thuyền, ngồi xuống bên người Khưu Tiến Bộ. Đã sắp tới làng, họ phải cho Khưu Tiến Bộ và Lý Thất Bát xuống, Khưu Tiến Bộ không thể tiếp tục đi theo bảo vệ Diệp Vinh Thu. Lúc đi anh dẫn theo năm người đi cùng, đến cuối cùng thì lại bị chết và bị thương, giờ chỉ còn hai người là Tiểu Triệu và Tiểu Mã có thể bảo vệ Diệp Vinh Thu. Anh tự thấy thẹn với sự tín nhiệm của Hoàng Mộ, cũng lo lắng nhiệm vụ sau mình không thể làm, không biết Diệp Vinh Thu có gặp nguy hiểm hay không. Nhưng họ không thể vì lý do này mà dừng nhiệm vụ.
Diệp Vinh Thu nhìn thấu tâm tư Khưu Tiến Bộ, nói: “Tiểu đội trưởng Khưu, anh yên tâm. Tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Anh nghỉ ngơi cho thật tốt, hoàn thành nhiệm vụ rồi chúng tôi sẽ quay lại tìm anh.”
Khưu Tiến Bộ thở dài, nặng nề gật đầu một cái: “Anh nên tự cẩn thận, không được cậy mạnh.” So với việc không thể hoàn thành nhiệm vụ lần này, Khưu Tiến Bộ thấy lo cho Diệp Vinh Thu hơn. Diệp Vinh Thu chính là báu vật của bọn họ, trước khi đi Hoàng Mộ cũng từng căn dặn, có thể bỏ nhiệm vụ nhưng không thể để tính mạng Diệp Vinh Thu gặp nguy hiểm.
Diệp Vinh Thu gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Khưu Tiến Bộ nhẹ giọng ho hai tiếng, cố sức giơ tay lên vỗ vỗ vai anh: “Tôi chờ anh quay lại, đoàn trưởng cũng chờ anh. Chúng tôi đều cần anh.”
Diệp Vinh Thu ngẩn ra. Mọi người… cần anh?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-bach-lien-ay-that-xinh-dep/2001545/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.