Diệp Vinh Thu dùng ánh mắt xa lạ nhìn Hắc Cẩu, Hắc Cẩu không đáp lại ánh nhìn của anh nữa mà hết sức chuyên chú giúp anh xoa mắt cá chân bị thương.
Một lát sau Hắc Cẩu đứng dậy: “Chắc giặc Nhật đi xa rồi, để tôi dẫn anh ra ngoài. Có đứng được không?”
Diệp Vinh Thu chống vào vách núi đứng dậy, mới đứng một chút mà đã đau đến biến sắc.
Hắc Cẩu thấy biểu tình đau đớn trên gương mặt anh, chân mày không khỏi cau lại, nhỏ giọng nói: “Đừng làm tổn thương đến khớp xương.” Hắn đi tới bên người Diệp Vinh Thu ngồi xổm xuống, “Đến đây đi, để tôi cõng anh.”
Diệp Vinh Thu không nói gì, một lúc sau leo lên lưng hắn.
Trong rừng hoang cây cỏ mọc thành bụi, chỗ của bọn họ hiện tại căn bản không có đường, lại rất nhiều bụi gai, Hắc Cẩu cõng Diệp Vinh Thu trên lưng càng khó đi hơn. Hắc Cẩu bẻ hai cành cây lớn, một cành để gạt cây cối trước mặt sang một bên, một cành để mở lối đi nhỏ dưới chân.
“Đồng đội của anh có nói cho anh biết họ định đi đâu không?” Hắc Cẩu hỏi.
Diệp Vinh Thu giật mình, chột dạ lắc đầu: “Không.”
Hắc Cẩu thở dài một tiếng.
“Biết đưa anh đi đâu bây giờ…” Hắn khẽ thì thào.
Diệp Vinh Thu nhỏ giọng đáp: “Đến nơi nào đó không có giặc Nhật.”
Qua một lúc lâu, Hắc Cẩu mới thấp giọng đáp: “Anh định rời Trung Quốc sao?”
Hắc Cẩu nói truyện cười, nhưng không ai cười cả, thậm chí bầu không khí còn nhuốm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-bach-lien-ay-that-xinh-dep/2001533/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.