Diệp Vinh Thu không thể đưa Phùng Chân đi, nhưng cũng không thể theo Hoàng Tam mà làm ngọc nát, cuối cùng đành phải ủ rũ cúi đầu quay trở về. Anh ngồi xe kéo đi về nhà, vừa xuống xe, nhìn thấy Hắc Cẩu theo sau, cơn giận chẳng có chỗ để phát tiết. Anh vẫn cho rằng Phùng Chân bị bắt như vậy đều bởi vì Hắc Cẩu, thế nên liền đi tới trước mặt hắn, hai mắt bốc lửa: “Loại người như vậy rốt cuộc sống để làm gì cơ chứ?”
Hắc Cẩu vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên như chẳng hề gì.
Lửa giận trong lòng Diệp Vinh Thu lại bùng lên, thấy mắt hắn không chút gợn sóng liền nguyền rủa: “Ước gì mi chết luôn đi, đồ cặn bã.”
Chân mày Hắc Cẩu hơi nhíu lại, không nói gì.
Diệp Vinh Thu vừa vào nhà, anh cả của anh – Diệp Hoa Xuân – đi ra đón, khẩn trương giữ lấy anh kiểm tra: “Tiểu Thu, em không sao chứ?”
Diệp Vinh Thu mệt mỏi lắc đầu.
Diệp Hoa Xuân nói: “Anh đang ở cửa hàng, thấy người đưa tin em phái tới, lập tức trở về nhà luôn. Em vừa gặp Hoàng Tam sao? Hắn gây khó dễ cho em sao?”
Diệp Vinh Thu chỉ bảo: “Tàm tạm.”
Trong nhà, Diệp Vinh Thu là đứa con trai được cưng nhất, trên anh có một anh trai và một chị gái, chị gái lớn hơn anh mười lăm tuổi, anh trai lớn hơn anh mười hai tuổi, bởi vậy vừa mới chào đời anh đã được mọi người yêu thương cưng chiều, cho nên khi lớn lên mới hình thành tính cách như thế này. Diệp Hoa Xuân hiểu rõ tính em trai mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-bach-lien-ay-that-xinh-dep/145381/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.