Cực độ mệt mỏi làm Lăng Thược bất giác ngủ thiếp đi.
Tuy cậu đầy bụng oán hận, nhưng lại không thể phủ nhận, có hắn bên cạnh, cậu mới có thể nghỉ ngơi đàng hoàng.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, cậu hết sốt, đầu óc vẫn luôn nằng nặng cũng tỉnh táo hơn vài phần, có thể xuống giường đi lại.
Cảnh ngục đưa cơm thấy cậu khỏe hơn một chút, lập tức kéo cậu ra ngoài tham gia lao động cùng mọi người, cũng không đưa cơm cho cậu nữa, nói cậu tự đến phòng ăn tập thể.
Lăng Thược không phải kiểu người được sống trong nhung lụa từ bé, cũng không còn Trương Phạn bảo bọc, tất nhiên không có nhiều lựa chọn.
Im lặng mặc quần áo nhăn nhúm và giày, Lăng Thược bỏ qua yêu cầu quần áo sạch sẽ của mình, trên mặt dính đầy nước mắt đêm qua cũng không thèm rửa.
Bước ra khỏi nhà tù, hơi nóng lập tức phả vào mặt, các phạm nhân xung quanh la hét ầm ĩ thời tiết quá nóng. Ánh mặt trời mãnh liệt chiếu vào người, cậu nhăn mặt nhắm mắt lại, nhưng ánh sáng quá mạnh xuyên qua mí mắt mỏng, khiến cậu choáng váng trước mắt trắng xóa.
Dưới tình huống này, lẽ ra cậu nên tìm cách che mắt lại để không bị thương mắt, nhưng Lăng Thược không muốn cúi đầu.
Cậu không thấy nóng, ngược lại vì được tắm dưới ánh dương quang, cơ thể băng giá lạnh thấu cốt tủy dần sinh ra cảm giác ấm áp.
Tựa hồ ánh mặt trời có thể xua tan hắc ám hủ bại trong người cậu, tiếp thêm cho cậu hy vọng sống.
Cảnh ngục nhìn cậu thanh niên trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do/4497703/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.