Hôm sau, Tạ Thần Vũ đi vào nhà ăn, liền thấy cậu nhỏ đã dậy và ngồi ở đó từ bao giờ. Tối hôm qua, thông qua điểm chuyển tiếp, phi thuyền đã đến tinh vực Aram, phải mất một ngày nữa phi thuyền mới hạ cánh. Dựa theo đồng hồ sinh học của người trong phi thuyền, lúc này phi thuyền đã chuyển sang chế độ ban ngày, vị họa sĩ nổi tiếng nào đó đang mặc một bộ trang phục giản dị màu nhạt, vẻ mặt u buồn ngồi ở trên ghế, trên tay cầm một tách cà phê, hệt như một bức họa. Tạ Thần Vũ vừa nhìn thấy đối phương liền nhớ đến cơn tức tối qua, phương thức giáo dục của cậu nhỏ là muốn anh tự điều tra phát hiện ra vấn đề, không nói thẳng đáp án cho anh biết, nếu cậu nhỏ nói chuyện này cho anh biết sớm, có lẽ anh sẽ không đến mức bị người ta oán trách như thế. Địch Tuần ngẩng đầu nhìn Tạ Thần Vũ: “Chào buổi sáng.” Tạ Thần Vũ thả lại một câu chào, “Chào buổi sáng”, đi qua ngồi xuống: “Cháu điều tra được chuyện của Tống Ngạn rồi.” Anh tường thuật bao quát sự việc một lần, kế đó liền hỏi, “Lần này cậu có điểm nào muốn bổ sung nữa không?” Địch Tuần cười nói: “Không có.” Tốc độ rất nhanh, Địch Tuần nghĩ. Xem ra cấp dưới của cháu trai cũng không phải một đám không dùng được, khó trách lại dám tổ chức thành nhóm đi tinh cầu Silent giết người. Địch Tuần uống một ngụm cà phê, đoạn cảm thấy hứng thú hỏi: “Cháu vẫn còn ấn tượng chứ? Hồi còn nhỏ, cháu cực kỳ yêu thích đứa nhỏ đó, ôm không muốn buông tay, không ngờ hai đứa lại có độ xứng đôi lên đến 99%.” Tạ Thần Vũ vừa nghe liền biết cậu nhỏ đang muốn ghép CP, không chút nghĩ ngợi nói: “Không ấn tượng.” Địch Tuần cũng không nghi ngờ, dù sao thì khi ấy, Tạ Thần Vũ cũng còn rất nhỏ. Địch Tuần thở dài: “Đáng tiếc hai đứa chỉ gặp nhau vào lần đó, nếu gặp thêm vài lần, hai đứa nhỏ vô tư, thanh mai trúc mã, có khi bây giờ đã ở bên cạnh nhau rồi. Ngẫm lại xem, năm đó Tống Ngạn bị người nhà họ Tống khi dễ, với một người luôn bênh vực người nhà như cháu, nhất định cháu sẽ luôn ở bên cạnh Tống Ngạn, chẳng lẽ Tống Ngạn có thể không thích cháu được ư?” Tạ Thần Vũ nói sang chuyện khác: “Năm đó nhà họ Tống hành xử khó coi như vậy, Du Kình không nhúng tay vào sao? Sao Tống Ngạn và ông Tần lại muốn quay về nông thôn?” Địch Tuần lắc đầu: “Không biết.” Anh tạm dừng một chút, sau đó lại nói, “Cậu nói vậy không phải là vì cố ý muốn cháu điều tra thêm, mà là thật sự không biết. Đây là quyết định của ông Tần, lúc ấy chỉ nghe nói là muốn sống một cuộc sống đơn giản mà thôi, chúng ta cũng không tiện xen vào.” Tạ Thần Vũ hỏi: “Vậy mấy năm nay, Du Kình có liên hệ với bọn họ không?” “Không rõ lắm,” Địch Tuần nói, “Nhưng cậu nghĩ có lẽ là có, ít nhất vào những ngày lễ tết có lẽ sẽ thăm hỏi một chút.” Lực chú ý của anh lại quay trở về, “Sao vậy, cháu đổi ý rồi à? Đột nhiên phát hiện đó là người cháu yêu thương nhất khi cháu còn nhỏ, nên muốn quay đầu tìm kiếm à?” Tạ Thần Vũ nhắc nhở: “Hình như cháu đã từng nói với cậu là cậu ta có bạn trai rồi mà?” Địch Tuần giảng đạo lý: “Có bạn trai nhưng có chắc là sẽ tu thành chính quả đâu, cháu là người kết hôn với cậu ấy, hai đứa có độ xứng đôi lên đến 99%, hơn nữa bạn trai nhà cậu ta có đẹp trai bằng cháu không, có tiền và biết săn sóc người khác như cháu không?” Tạ Thần Vũ nói: “Cậu đang khuyến khích cháu làm người thứ ba đấy à?” Địch Tuần như mắc nghẹn, bèn tưởng tượng một chút hình ảnh cháu trai ưu tú nhà anh biến thành một kẻ thứ ba, chợt cảm thấy có chút đáng thương, liền yên lặng không nói thêm gì nữa. Vài giây sau, Địch Tuần lấy lại tinh thần nói: “Không đúng, cậu đang nói, lỡ như sau này hai người đó chia tay, không phải cháu sẽ có cơ hội sao? Còn nữa, tại sao trước đó cháu lại đồng ý kết hôn? Chẳng lẽ không phải nguyên nhân một phần là vì Tống Ngạn lớn lên xinh đẹp sao?” Tạ Thần Vũ hơi hơi mỉm cười, đang muốn giội một gáo nước lạnh, bỗng dưng nhận được tin nhắn mới đến từ Tống Ngạn. Hiển nhiên tên bộ não tình yêu này đã dậy rồi, hơn nữa cũng đã nghe được chuyện hôm qua, rất nhanh, lại nhận thêm một tin nhắn mới nữa. Tống Ngạn: Tôi nhớ hình như tôi đã nói với anh, là sẽ không quấy rầy lẫn nhau rồi mà? Tống Ngạn: Anh Cương Tử ghen rồi đó, anh ấy ghen rồi khó dỗ lắm, có phải anh cố ý muốn phá hư chuyện tình cảm của chúng tôi hay không? Quấy rầy người khác yêu đương sẽ bị thiên lôi đánh xuống đó! Tống Ngạn: Hừ, anh ấy không cho tôi nhắn tin nữa, anh cũng không cần trả lời lại đâu, hẹn gặp lại sau khi kỳ trăng mật kết thúc! Tạ Thần Vũ: “……” Về sau, nếu hơn nửa đêm mà mình lại trượt tay như thế này, mình sẽ chặt đứt cánh tay này luôn! Địch Tuần thấy Tạ Thần Vũ cười một cách lạnh lùng, bèn hỏi: “Sao vậy?” Tạ Thần Vũ bình tĩnh tắt máy truyền tin: “Không có gì ạ, chỉ cảm thấy người xưa nói một câu rất đúng, thời gian đúng là một con dao giết lợn.” Địch Tuần: “?” Tạ Thần Vũ ăn sáng xong, đứng dậy đi vào phòng làm việc mở một cuộc họp online, quyết định quên đi đoạn quá khứ đen tối khi xưa, chuyên tâm vào xử lý sự nghiệp. *Thời gian đúng là một con dao giết lợn: ý nói thời gian trôi nhanh, con người dần dần thay đổi, không còn tốt đẹp như trước nữa:v Bên kia, sau khi thức dậy, Tống Ngạn nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy với tính cách nhân vật của cậu, lúc này cậu nên nói vài câu với Tạ Thần Vũ mới phải, vì vậy liền nhắn mấy tin qua cho anh. Cậu yên lặng nhìn máy truyền tin, thầm đánh giá có lẽ khoảng thời gian sắp tới Tạ Thần Vũ sẽ không còn nhắn bất kỳ tin gì cho cậu nữa đâu, bèn kiên định bắt đầu dùng bữa sáng. Đồng hồ sinh học của cậu và đám người Du Kình không giống nhau, ngoại trừ những thành phần cá biệt vẫn còn tràn đầy tinh lực đang hoạt động ở khu vực bên ngoài ra, còn lại tất cả vẫn còn đang ngủ. Tống Ngạn không quấy rầy bọn họ, sau khi ăn xong, cậu nghỉ ngơi một hồi, kế đó liền tiến vào khoang thực tế ảo, tiếp tục đi khám phá bản đồ kia. Bởi vì trước đó cậu đã giết đồng đội, nên cậu biết những người ngẫu nhiên cậu gặp hôm nay có lẽ sẽ không phải là những người tốt, vì vậy cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi vừa tiến vào bản đồ, cậu chợt nghe thấy từng đợt tiếng kêu kinh ngạc đến từ đồng đội. “Oa, đại thần!” “Là anh Tiêu á!” Tống Ngạn nhìn qua, liền phát hiện người bọn họ đang nói đến là người mặc skin thu thập đang đứng đằng kia. *skin thu thập: vật phẩm có được nhờ thu thập thông qua các sự kiện, không phải bỏ tiền túi ra để mua Đối phương vô cùng thân thiện, cười cười chào hỏi: “Anh làm đội trưởng nha, mọi người không có ý kiến gì chứ?” Các đồng đội còn lại vô cùng hào phóng nói: “Dạ không!” Trước đây, Tống Ngạn chưa từng ghép đội với những người khác bao giờ, nên cũng không cố ý tìm hiểu danh sách những người đang đứng đầu ở trên bảng xếp hạng, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của những người này, cậu liền biết, ắt hẳn “anh Tiêu” này rất lợi hại, nếu trước đó có nhận phải đánh giá kém giống như cậu, có lẽ là do có nhiều anti-fan. Đa số lớn hơn thiểu số, đương nhiên cậu cũng không có ý kiến. Mọi người thương lượng phân công từng người xong, liền ngồi xuống bắt đầu xuất phát. Phi thuyền dần dần gia tốc, sắp sửa gặp phải vành đai thiên thạch đầu tiên. Tống Ngạn nhìn thoáng qua vị trí thuyền trưởng, muốn nhìn thử xem có thể học được một ít thao tác tay đáng giá nào của đại thần hay không, lúc này, chợt nghe anh Tiêu mở miệng nói: “Cục cưng mới tới chú ý nha, sau này thường xuyên xem phát sóng trực tiếp của anh Tiêu để không lạc đường nha.” Tống Ngạn: “?” Anh Tiêu tiếp tục nói: “Anh chuẩn bị xong rồi, nhìn nè, lát nữa chúng ta sẽ bay qua vành đai thiên thạch này luôn.” Các đồng đội còn lại đồng loạt phấn khởi: “Xông lên!” Tống Ngạn nói: “Không, chờ đã……” Nói còn chưa dứt lời, phi thuyền đã lập tức bắt đầu lao tới. Xe có thể lướt băng băng trên đường, bởi vì dù sao thì cũng chỉ có một mặt phẳng, nhưng phi thuyền thì khác, nó có thể lướt bay tứ phía, thậm chí còn có thể quay tròn ở trên không trung. Tống Ngạn chợt bừng tỉnh, không biết bản thân đã bị quay tròn được bao nhiêu vòng rồi, chỉ biết khi cậu gắng gượng muốn đứng dậy nã một phát súng vào đầu tên vô liêm sỉ kia, phi thuyền đã rơi thẳng vào trong lỗ sâu. Nháy mắt toàn quân bị diệt. Tống Ngạn đứng ở vị trí bắt đầu, hiếm khi có chút mờ mịt. Cho tới nay cậu vẫn luôn cố gắng để hoàn thiện bản thân mình, có quá nhiều thứ để cậu phải học và rèn luyện, nên cậu không có thời gian để chú ý đến những chuyện khác, đây là lần đầu tiên cậu biết có người phát sóng trực tiếp ở khoang huấn luyện mô phỏng này! Cậu nén nhịn cảm xúc muốn chửi thề xuống, một lần nữa bắt đầu trận mới, nhìn một loạt các đồng đội tiến vào, cậu hỏi: “Có ai đang phát sóng trực tiếp không?” Bốn vị đồng đội đồng loạt lắc đầu, hỏi: “Cậu đang phát sóng trực tiếp à?” Tống Ngạn nói: “Tôi cũng không.” Để đề phòng, cậu chủ động nói, “Tôi làm đội trưởng, mọi người sẽ nghe tôi chỉ huy, có vấn đề gì không?” “Có,” Một vị đồng đội nói, “Để chồng tôi chỉ huy đi!” Hai người còn lại cũng phụ họa theo: “Ừ để cậu ta làm đi, cậu ta lợi hại.” Rất nhanh, Tống Ngạn đã hiểu rõ mối quan hệ của đám người này. Đây là một nhóm bạn bè, có hai cặp tình nhân, trong đó có hai ông chồng, một người đảm nhận chức vụ thuyền trưởng, một người đảm nhận chức vụ thuyền phó, sắp xếp rõ ràng đâu ra đó hết rồi. Các vị đồng đội thấy cậu chần chờ, bèn an ủi nói: “Hai người đó thật sự rất lợi hại, vào đi.” Tống Ngạn nửa tin nửa ngờ mà vào trận, nhưng sau đó cậu lại phát hiện, quả thật thao tác của hai người này không hề rối loạn, nhưng các triết lý cơ bản lại có chút sai sai, bèn nhịn không được lên tiếng điều chỉnh một chút. Kế đó liền nghe thuyền trưởng nói: “Đó giờ tôi vẫn luôn khởi động phi thuyền như vậy, không có chuyện gì đâu.” Tống Ngạn nói: “Hiện tại không có gì, nhưng về sau bị hao tổn nghiêm trọng thì sẽ dễ dàng xảy ra chuyện.” Thuyền trưởng nói: “Vậy cũng không nhất định là do thao tác có vấn đề, hơn nữa tôi cũng sẽ không để nó trở nên nghiêm trọng hơn đâu, đừng làm loạn nữa.” Tống Ngạn đang muốn tranh luận thêm, nhưng một vị đồng đội khác đã muốn bỏ cuộc: “Ôi trời đất ơi, cậu đừng quấy nhiễu chồng tôi nữa, chồng tôi có trên 8000 điểm tích lũy đó, cậu im miệng lại đi!” Tống Ngạn: “……” Tôi có số điểm thấp là vì mới dùng súng nã chết một mớ người đó biết không? Tống Ngạn xoa xoa khẩu súng trên tay, đang do dự xem có nên nổ súng giết luôn đám người này hay không, nhưng rất nhanh sau đó cậu chợt phát hiện cậu không cần phải đắn đo suy nghĩ nữa, bởi vì khi người ta đang phân tâm săn sóc bà vợ nhà mình, dưới một dàn tiếng thét chói tai “Chồng ơi em sợ quá”, trận này đã nhanh chóng kết thúc luôn rồi. Báo ứng. Tống Ngạn không cảm xúc nghĩ thầm, mới vừa nói với Tạ Thần Vũ quấy rầy người khác yêu đương sẽ bị thiên lôi đánh xuống, ngay sau đó cậu đã bị hai cặp tình nhân này tiễn lên thiên đàng. Đến trận thứ ba, cậu quyết định cậu sẽ giết người ngay từ đầu. Lúc này cậu lại bị ghép đội với một người trong mối quan hệ tay ba hôm qua, đối phương cũng dẫn theo bạn bè, vừa nhìn thấy cậu liền phát điên lên. Vì thế, cậu lại lưu loát giết sạch tất cả đồng đội, cuối cùng cũng có thể kiên định luyện tập. Đáng tiếc vận may không tốt, bởi vì trong lúc bắn nhau ảnh hưởng đến các thiết bị xung quanh, nên khi cậu kiên trì đi đến khu vực không biết tên, trận này cứ thế mà kết thúc. Người chưa đủ tuổi trưởng thành không được phép chơi lâu, cậu nắm bắt thời gian tiếp tục bắt đầu trận mới, chợt thấy hệ thống bật lên một popup cảnh báo, bạn đã bị cấm luyện tập một ngày. Tống Ngạn trầm mặc hai giây, kế đến liền liên hệ dịch vụ khách hàng. Dịch vụ khách hàng kiên nhẫn giải thích. Đánh giá kém cũng chia thành các cấp bậc, trong đó giết người là nghiêm trọng nhất. Xét cho cùng thì tất cả mọi người đều là hội viên, đều có quyền được chơi. Vốn dĩ xét thấy cậu vẫn luôn chơi đơn, và vì nửa ngày hôm qua cậu cũng chưa chơi trận nào, nên có lẽ về mặt tình cảm, có thể cậu sẽ được tha thứ, nên hôm nay hệ thống mới không ghép ngẫu nhiên những người quá tệ cho cậu. Cậu đã ghép ngẫu nhiên hai trận, đến trận này nếu đánh xong bình thường là có thể kéo điểm về rồi, ai ngờ cậu lại giết sạch cả bốn người. “Cho nên khi nhận được tố cáo đến từ người chơi, chúng tôi thật sự lấy làm tiếc khi phải cấm ngài huấn luyện một ngày,” Nhân viên dịch vụ khách hàng nhẹ nhàng nói, “Bản đồ này có độ khó cao, tạm thời chỉ có hình thức năm người chơi, thế nhưng hiện tại chúng tôi vẫn đang nghiên cứu phát triển hình thức chơi đơn và hình thức chơi đôi, hy vọng ngài có thể hiểu cho sự bất tiện này.” Tống Ngạn hiểu rồi, điều đó có nghĩa là trước mắt cậu chỉ có thể bóp mũi nhận mệnh mà thôi. Lúc này cậu chợt nhớ đến vị đồng đội tốt tính hôm qua cậu gặp được, có một đồng đội lợi hại như thế trong đội, ít nhất cậu cũng sẽ không còn bị động như thế này nữa. Nghĩ đến đây, cậu liền lấy sổ ghi chép ngày hôm qua ra. Năm người trong cùng một đội, ba người bị giết 0 điểm, cậu liền thẳng thắn thêm bạn với vị còn lại có điểm kia. Để có thể kịp thời nhận được tin nhắn đến, Tạ Thần Vũ đã sử dụng chung một tài khoản huấn luyện thực tế ảo với máy truyền tin. Vì vậy khi vừa mới họp xong, anh liền nhìn thấy một lời mời thêm bạn tốt, bèn cười cười, nhấp vào lời mời đi qua. Tống Ngạn quyết định tạo nên một mối quan hệ tốt với anh, vô cùng ngoan ngoãn nói: “Anh ơi, anh đến rồi.” Tạ Thần Vũ chợt ngừng chân: “Sao hôm nay miệng ngọt quá vậy?” Tống Ngạn giải thích: “Hôm qua thời gian của em có chút gấp gáp, cho nên em mới nóng nảy như vậy.” Tạ Thần Vũ cười hỏi: “Muốn ghép đội với tôi đúng không? Hiện tại tôi đang dùng kính thực tế ảo, cậu đợi chút, để tôi đổi sang khoang thực tế ảo.” Tống Ngạn nói: “Không cần đâu ạ, em không có chơi.” Tạ Thần Vũ nhướng mày, anh cho rằng với tình huống không chơi thì nhóc con này không thể nào nói chuyện ngọt ngào với anh như vậy được, bèn xem xét tài khoản của cậu, quả nhiên liền phát hiện tài khoản đã bị cấm. Dường như ngay tức thì anh đã đoán ra được nguyên nhân, không khỏi bật cười thành tiếng, đang muốn chọc ghẹo cậu đôi câu, chợt nghe máy truyền tin lại vang lên một tiếng, là tin nhắn đến từ ông Tạ. Ngày hôm qua kết hôn quá mệt mỏi, cho nên người nhà hai bên cũng chưa quấy rầy thế giới của hai người họ, đến tận hôm nay mới nhắn tin hỏi thăm tình hình. Về vấn đề trong lúc kỳ trăng mặt lỡ như người nhà có hỏi đến, đôi chồng chồng giả tạo đã nghĩ ra được kế hoạch đối phó từ trước, nhận tin nhắn chính là bước đi đầu tiên trong kế hoạch. Tạ Thần Vũ: Chúng cháu khá tốt, sẽ chú ý đúng mực. Anh vừa nhắn xong liền đưa mắt nhìn sang nhóc con trước mặt, lấy tài liệu ngay tại chỗ. Tạ Thần Vũ: Em ấy đáng yêu lắm, vốn dĩ sau khi kết hôn, phải đổi xưng hô, gọi cháu là chồng, nhưng em ấy lại ngượng ngùng, gọi cháu là anh trai! Tạ Thần Vũ: Ông nội, trên đời này, sao lại có một người đáng yêu như thế chứ? Ông Tạ: “……” Đáng yêu ở chỗ nào? Khá tốt là được, ông Tạ lập tức tắt máy truyền tin, quyết định cả kỳ trăng mật này ông sẽ không liên hệ hai đứa cháu này nữa. ============= Hai đứa này diễn như ảnh đế:))))))) lạy
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]