Một chút pheromone cỏn con bên trên áo khoác đã không còn có thể trấn an cậu, cũng may bên trong phòng ngủ đều là hơi thở của hai người họ.
Tống Ngạn được pheromone quen thuộc vây quanh, cả người hơi chút thoải mái, thấy người nào đó đến gần liền tỏ vẻ kháng cự.
Cậu vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lần trước cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng và bị người nào đó lăn lộn ở trong phòng tắm. Mặc dù không làm đến bước cuối cùng, nhưng ấn tượng vẫn được khắc sâu, không khỏi gằn giọng cảnh cáo: “Tạ Thần Vũ……”
Tạ Thần Vũ đặt chiếc áo sơ mi trên giường, ngồi ở cạnh giường, bắt đầu tháo chiếc vòng ức chế trên cổ tay xuống.
Nháy mắt pheromone Alpha mạnh mẽ tràn ra, mang theo tính xâm lược cùng tính chiếm hữu không thèm che giấu. Tống Ngạn lập tức bị mê hoặc, cảm thấy chiếc giường lớn không còn thơm ngon nữa.
Thế nhưng cậu vẫn còn lý trí, căng mặt, nằm yên không nhúc nhích.
Khóe mắt có hơi đỏ, vẻ mặt cảnh giác, đáng yêu cực kỳ.
Hầu kết của Tạ Thần Vũ khẽ lăn nhẹ một cái. Anh duỗi tay kéo người vào trong lồng ngực, tháo vòng ức chế của cậu xuống, ngửi hương pheromone ngọt ngào nồng đậm, không thể khống chế mà càng ôm chặt cậu hơn.
Lần này, Tống Ngạn không có kháng cự. Cậu theo thói quen mà dụi dụi vào người anh, hai tay ôm lấy cổ anh, muốn dời sự chú ý của anh: “Chồng ơi, em khó chịu.”
Tạ Thần Vũ cúi đầu hôn cậu.
Căn biệt thự đã được đóng kỹ. Từ lúc Tống Ngạn khỏi bệnh, để đề phòng cả hai vẫn luôn mang theo bên mình những vật phẩm tránh thai và bên trong căn phòng ngủ này cũng có. Còn bên ngoài thì đã có cậu nhỏ trông coi, nhà họ Tang sẽ không thể gây ra bất kỳ một cơn sóng gió nào……
Vị học sinh xuất sắc nào đó dùng một tia lý trí cuối cùng để nhanh chóng tự hỏi một vòng, cảm thấy không còn sót thứ gì, liền yên tâm mà đè người xuống giường, cởi quần áo một cách lưu loát, xách chiếc áo sơ mi kia qua.
Tống Ngạn bị pheromone Alpha hấp dẫn, chính thức tiến vào kỳ động dục, gương mặt càng lúc càng đỏ, nhìn thấy động tác của anh liền trừng mắt: “Tạ Thần Vũ!”
Tạ Thần Vũ tưởng tượng đến hình ảnh Tống Ngạn mặc quần áo của anh và bị anh đánh dấu hoàn toàn, dù thế nào cũng không muốn buông tha cơ hội này, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Chỉ mặc một ngày thôi.”
Tống Ngạn tiếp tục trừng anh.
Tạ Thần Vũ được tẩm trong pheromone ngọt ngào, nhịn xuống nỗi xúc động muốn ăn người ta, ra vẻ săn sóc nói: “Không có sức phải không? Để chồng mặc giúp cho em nha!”
Đôi mắt Tống Ngạn đỏ hoe, cậu nâng tay lên, giơ ra ba ngón tay.
Tạ Thần Vũ suy đoán một phen: “Chỉ mặt ba giờ?”
Tống Ngạn nói: “Anh phải mặc ba bộ đồ nữ.”
Tạ Thần Vũ nói: “……Chốt đơn.”
Rốt cuộc thì cũng có thể làm bất cứ điều gì mà anh muốn, mặc chiếc áo sơ mi vào cho cậu, không cài bất kỳ một nút nào.
Mặc dù Tống Ngạn biết chiếc áo của anh sẽ chọc vào người và chuyện tới trước mắt cũng cảm thấy có chút hối hận, nhưng rất nhanh cơn sóng nhiệt đã mãnh liệt nhào tới, khiến cậu phải từ bỏ ý muốn tự hỏi.
Tạ Thần Vũ chỉ cảm thấy vào thời điểm này, pheromone càng lúc càng muốn mạng người, may mắn không cần phải tiếp tục chống cự.
Anh siết chặt cánh tay, phóng túng chính mình.
Có lẽ là vì sinh bệnh và thân thể sử dụng thuốc thử đã lâu, nên kỳ động dục đầu tiên của Tống Ngạn vô cùng nghiêm trọng.
Thông thường tần suất và mức độ phát nhiệt của Omega trong kỳ động dục đều là từ cao đến thấp, nhưng cậu thì lại liên tục ở mức độ cao.
Tuy Tạ Thần Vũ được ăn rất sướng, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của cậu anh vẫn không cảm thấy yên tâm cho lắm. Nhân lúc cậu ngủ giữa hiệp, anh liền gọi điện thoại đến viện nghiên cứu để hỏi và biết được đây là một hiện tượng bình thường, lúc này mới cảm thấy yên tâm.
Hầu như toàn bộ ngóc ngách trong nhà đều được hai người họ làm qua một lần, cứ như vậy đến chạng vạng ngày thứ bảy, nhiệt độ của Tống Ngạn mới được hạ xuống.
Tống Ngạn từ chối lời đề nghị ăn cơm của Tạ Thần Vũ, ngay cả một ngón tay cũng không muốn động đậy. Sau khi được Tạ Thần Vũ dỗ dành uống hai ngụm nước, cậu liền vùi người vào trong lòng anh, tiến vào giấc ngủ say.
Tạ Thần Vũ thông qua quản gia thông minh gọi AI chữa bệnh đến để kiểm tra thân thể của cậu, biết được không có việc gì, liền cùng cậu nằm thêm một lúc. Kế đến anh ra ngoài ăn chút gì đó, sau khi rửa mặt thì lại lên giường, duỗi tay ôm cậu vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ đến hừng đông, Tạ Thần Vũ mở mắt ra trước.
Tống Ngạn ngủ rất sâu, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Tạ Thần Vũ sờ nhẹ lên trán cậu, xác nhận độ ấm bình thường. Cảm thấy có lẽ cậu sẽ ngủ cho đến giữa trưa, anh liền tay chân nhẹ nhàng xuống giường, dọn dẹp một phen rồi đi xuống phòng ăn dưới lầu.
Trong lúc chờ cơm, anh đã liên hệ với cậu nhỏ, muốn biết tình huống bên ngoài.
Địch Tuần không ở nhà họ Tạ, mà là ở tại khách sạn.
Lúc này anh cũng vừa mới tỉnh giấc, không trêu chọc đôi chồng chồng nhỏ nhà người ta, mà chỉ nói một số chuyện xảy ra trong mấy ngày vừa qua.
Có lẽ vì cảm thấy xấu hổ khi ngồi ở nhà họ Tạ, nên cặp song sinh long phượng đã dọn đến nhà họ Tang, trong thời gian ngắn sẽ không quay về.
Nhà họ Tang nhận được tin tức thì vô cùng khiếp sợ, nhưng dù sao cũng là con gái rượu nhà mình một tay nuôi lớn, đương nhiên bọn họ không thể mặc kệ, bắt đầu chia ra tìm đến nhà họ Tạ và Địch Tuần để cầu xin. Hai người vợ trước sau của Tạ gia chủ đều bị hãm hại, hơn nữa còn thiếu chút nữa hại đến con trai, nên Tạ gia chủ sẽ không tha thứ, hoàn toàn là đứng về phía Tạ Thần Vũ. Về phía Địch Tuần thì càng không cần phải nói, căn bản là không muốn gặp bọn họ. Nhà họ Tang bất lực trở về, đành phải tìm đến đoàn đội luật sư ưu tú.
Địch Tuần nói: “Gần đây ta có nhận được tin tức, rất có thể bọn họ sẽ bắt đầu từ phương diện tinh thần của cô ta, muốn dùng điểm này để cho cô ta thoát tội.”
Địch Tuần ác liệt bật cười thành tiếng, nói, “Ta thấy cũng được đó chứ.”
Tạ Thần Vũ nhanh chóng hiểu rõ.
Nếu tinh thần có vấn đề, chắc chắn sẽ muốn đưa vào bệnh viện chuyên nghiệp.
Loại người như dì Tang, ngoại trừ chấp nhất với người ngoài, những lúc còn lại đều cực kỳ bình tĩnh. Để một người đang vô cùng thanh tỉnh như bà ở cùng một đám kẻ khùng người điên, hơn nữa mỗi ngày còn phải bị ép buộc uống thuốc, có lẽ bà sẽ tình nguyện muốn đi ngồi tù hơn.
Cho dù nhà họ Tang có nhúng tay vào thì cũng vô dụng. Với thủ đoạn và năng lực của cậu nhỏ, tuyệt đối sẽ không để cho bà sinh hoạt thoải mái.
Tạ Thần Vũ hỏi: “Bên phía ông ngoại đã biết chưa ạ?”
Địch Tuần: “Biết rồi, ngày mai sẽ đến tinh cầu Đế Đô.”
Tạ Thần Vũ lập tức yên tâm. Có hai nhà Địch Tạ ở đó, dì Tang sẽ chỉ có hai kết quả: Hoặc là ngục giam, hoặc là bệnh viện tâm thần.
Tạ Thần Vũ ngắt liên lạc, cảm giác có hơi chộn rộn trong lòng nên sau khi ăn sáng một cách qua loa, anh liền vội vàng lên lầu trở về phòng.
Tống Ngạn vẫn còn đang ngủ. Có lẽ vì không có Tạ Thần Vũ nằm ở bên cạnh, nên cậu đã cuộn người thành một khối.
Tạ Thần Vũ lập tức cảm thấy yên tâm hơn, tiến lên ôm cậu vào lòng, hôn một cái lên trên khóe môi cậu.
Sau đó anh dựa vào đầu giường, vừa ở bên cạnh trông Tống Ngạn vừa xử lý công việc đã đọng lại trong mấy ngày vừa qua.
Đợi anh xử lý xong, Tống Ngạn cũng vừa lúc tỉnh ngủ.
Tạ Thần Vũ nằm xuống ôm cậu vào lòng: “Tỉnh rồi à?”
Tống Ngạn mơ hồ dựa vào vai anh, “Ừ” một tiếng.
Tạ Thần Vũ mềm lòng: “Muốn ngủ nữa không?”
Tống Ngạn nằm một hồi rốt cuộc cũng tỉnh hẳn, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh, khóe mắt đỏ hoe.
Lần đầu tiên Tạ Thần Vũ bắt nạt một người đến mức phải khóc, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh vào thời điểm đó. Anh ho khan một tiếng, duỗi tay xoa eo cho cậu, dịu dàng hỏi: “Đói bụng không? Anh ôm em đi ăn một chút gì nhé?”
Lần này, Tống Ngạn bị lăn lộn một cách vô cùng tàn nhẫn, cậu bày ra một khuôn mặt không cảm xúc nhìn anh.
Vốn dĩ cậu muốn tính sổ, nhưng nghĩ lại thì có rất nhiều lần cậu đều quấn lấy người ta không chịu buông ra nên cũng không thể chiếm lý. Vì vậy sau khi im lặng khoảng chừng mấy giây, cho ra một chữ: “Ăn.”
Tạ Thần Vũ quả thật yêu thích cậu cực kỳ, cười ôm cậu vào phòng tắm rửa mặt, lại ôm xuống lầu đặt lên sô pha, phân phó AI làm cơm trưa, bắt đầu mát xa cho cậu.
Tống Ngạn được xoa ấn đến mức có hơi mơ màng sắp ngủ, nhưng dù vậy cơn đói khát vẫn được đặt lên trên hàng đầu. Cậu miễn cưỡng vực dậy tinh thần hỏi chuyện của dì Tang.
Tạ Thần Vũ kiên nhẫn thuật lại cho cậu nghe, nghĩ đến mức độ ác độc của chuyện này, nhịn không được hỏi: “Trên người của em không có món đồ nào là do người khác đưa tặng đấy chứ?”
Tống Ngạn nói: “Không có.”
Tạ Thần Vũ gật đầu, nhìn chung quanh căn biệt thự này, thấy thế nào cũng không yên tâm, tính toán mua dụng cụ về kiểm tra toàn bộ căn nhà một lần.
Tống Ngạn lại được anh ôm vào trong ngực, cảm giác anh ôm có hơi siết, bỗng dưng ý thức được hình như anh có hơi dính người hơn so với ngày thường.
Cậu chợt nhớ đến một chuyện: Sau khi Alpha hoàn toàn đánh dấu Omega thì sẽ có một đoạn thời gian gọi là kỳ căng thẳng. Lúc này, tính chiếm hữu và mức độ khẩn trương của Alpha đều sẽ tăng thêm gấp bội. Xem ra vị học sinh xuất sắc này cũng không ngoại lệ.
Điểm này đã được xác nhận khi đến giờ cơm.
Món ăn vừa được mang lên, Tạ Thần Vũ liền theo thói quen chăm sóc và gắp món ăn cho cậu.
Tống Ngạn vừa muốn gắp lên ăn, bỗng dưng thấy anh gắp ngược trở về.
Tống Ngạn: “?”
Tạ Thần Vũ đặt chén đũa xuống: “Chờ một lát.”
Tống Ngạn đang ở gần anh, cậu trơ mắt mà nhìn anh mở màn hình lên, đăng nhập vào một trang web y học nổi danh, gõ một hàng chữ: Omega mới vừa bị đánh dấu hoàn toàn có ăn cải tím được không?
Tống Ngạn: “……”
Không sao đâu, cậu nghĩ thầm.
Qua mấy ngày nữa căn bệnh này sẽ ổn thôi.
Tạ Thần Vũ tra xét hết toàn bộ món ăn trên bàn một lần, lại tra xét đến những món ăn phù hợp với thể trạng hiện tại của Tống Ngạn, lúc này mới tiếp tục gắp món ăn cho cậu.
Tống Ngạn ăn được một nửa đột nhiên thấy AI mở cửa, vận chuyển một thùng giữ thức ăn tươi vào, liền hỏi: “Đó là cái gì?”
Tạ Thần Vũ nói: “Một ít trái cây cùng rau dưa.”
Tống Ngạn hiểu rõ trong lòng: Sau khi có được kết quả tìm tòi trên mạng, có lẽ anh đã chuyển các nguyên liệu từ tồn kho của nhà họ Tạ sang đây cho cậu ăn.
Nhưng rất nhanh cậu đã phát hiện suy nghĩ này của cậu quá mức ngọt ngào.
Chỉ thấy sau khi ăn xong, Tạ Thần Vũ ôm cậu về sô pha, xoay người vào phòng ăn.
Sau một trận tiếng động dụng cụ va chạm vang lên, người nào đó bưng một ly nước gì đó ra cho cậu.
Tống Ngạn nhìn chất lỏng không rõ bên trong: “…… Gì đây?”
Tạ Thần Vũ cười tranh công: “Omega trong kỳ động dục có sức ăn rất thấp, sau khi kết thúc cần phải bổ sung dinh dưỡng kịp thời. Đây là thực đơn kiến nghị của các chuyên gia, anh tự tay làm cho em.”
Tống Ngạn nói: “Anh uống trước một ngụm đi.”
Tạ Thần Vũ rất thoải mái, bưng lên uống liền một ngụm.
Tống Ngạn không chớp mắt quan sát vẻ mặt của anh, hỏi: “Thế nào?”
Sắc mặt của Tạ Thần Vũ vẫn không thay đổi, vẫn là dáng vẻ dịu dàng mỉm cười: “Hình như anh đã quên một loại nguyên liệu, đừng vội, anh sẽ làm lại một ly khác cho em.”
Tống Ngạn: “……”
Em một chút cũng không hề vội.
Nhưng cậu biết Alpha đang ở trong thời kỳ đặc biệt thì khó mà có thể nói thông đạo lý, bèn nói: “Chồng ơi em muốn ngủ, anh ôm em về phòng ngủ đi.”
Tạ Thần Vũ cự tuyệt.
Nếu Tống Ngạn lên lầu thì anh sẽ không thể nhìn thấy cậu, đến lúc đó lại sẽ đứng ngồi không yên.
Đương nhiên thái độ của anh không hề có chút cứng rắn, mà là lấy cớ “Cơm nước xong cần phải tiêu thực”, dịu dàng khuyên bảo Tống Ngạn ngồi chờ ở trong phòng khách một chút.
Tống Ngạn không lay chuyển được anh, dứt khoát nằm ổ ở trên sô pha, mở máy truyền tin ra xem các tin tức của những ngày vừa qua.
Phòng bếp được lắp đặt cửa kính, Tạ Thần Vũ có thể nhìn thấy cậu bất cứ lúc nào.
Lần này cậu đợi có hơi lâu, nhưng dù sao cũng là học sinh xuất sắc, trải qua ba lần thất bại cuối cùng cũng làm ra thành phẩm. Tạ Thần Vũ đưa ly cho Tống Ngạn: “Anh đã uống thử rồi.”
Tống Ngạn nửa tin nửa ngờ mà nhấp thử một ngụm nhỏ, cảm thấy hương vị cũng tạm, liền nể tình mà uống hết toàn bộ.
Tạ Thần Vũ nhìn mà cảm thấy mỹ mãn tràn trề, ôm cậu đi về phòng ngủ.
Tống Ngạn vẫn như cũ rất mệt, không có một chút sức lực, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Tạ Thần Vũ ôm cậu, đang tính cùng cậu ngủ trưa, bỗng dưng phát hiện máy truyền tin rung lên, một tin nhắn vừa mới được gửi đến, là ông nội.
Ông Tạ: Ngạn Ngạn không sao chứ?
Tạ Thần Vũ: Dạ.
Ông Tạ: Qua đây một chuyến.
Tạ Thần Vũ không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: Không ạ.
Ông Tạ:?
Dấu chấm hỏi này vừa được gửi đi, bạn đời bên cạnh liền mở miệng: “Chắc chắn nó sẽ không qua đâu.”
Ông Tạ hỏi: “Vì sao?”
Đại lão nghiên cứu khoa học liếc nhìn ông: “Alpha các anh có tật xấu gì anh không biết sao?”
Ông Tạ cũng không cảm thấy khi đó mình có vấn đề gì, nhưng ông đã từng nhìn thấy phản ứng của các Alpha khác trong kỳ căng thẳng, có lẽ các triệu chứng của cháu nội cũng tương tự như vậy.
Quả nhiên ngay sau đó, ông đã nhận được tin nhắn trả lời của cháu nội.
Tạ Thần Vũ: Nếu cháu đi ra ngoài, trong nhà cũng chỉ còn lại mỗi một mình Ngạn Ngạn, lỡ như xảy ra chuyện gì cháu phải sống như thế nào đây? Ông nội có việc thì cứ nhắn qua đây đi ạ!
Ông Tạ: “……”
Ông trả lời qua loa một câu, trầm mặc tắt máy truyền tin.
Mấy ngày nay ông đã xem qua những hạng mục công việc đã từng được xử lý qua tay Tạ Thần Vũ ở công ty chi nhánh tinh cầu Bá Đích.
Cháu nội vẫn luôn là học sinh xuất sắc, điều này ông biết rõ. Nhưng cho dù là ưu tú ở trong trường cũng không có nghĩa là sẽ dùng được ở công ty, mới vừa vào xã hội chắc chắn sẽ phải nếm một chút thiệt thòi. Huống hồ cháu nội còn cùng Ngạn Ngạn đi học, vì vậy ông không quá để tâm đến chuyện bên đó, chừng nào cháu nội bị chọc thủng sọt rồi lại nói.
Kết quả gần đây xem xong mới biết, cháu nội đến đó chỉ mới hơn hai năm mà đã nắm hết toàn bộ công ty chi nhánh. Thậm chí còn trong suốt hai năm liền, chưa một lần đặt chân đến công ty, tất cả đều liên lạc mở họp online, nhưng những chuyện đã từng qua tay cháu nội không có chuyện nào là bị đổ vỡ.
Điều ông xem trọng nhất ở Tạ Thần Vũ chính là suy nghĩ cùng với tính cách, bỗng dưng ông ý thức được người thừa kế mà ông vẫn luôn đau đầu tìm kiếm, có khả năng đã ở ngay dưới mí mắt của ông từ lúc nào rồi.
Đó là Tạ Thần Vũ.
Cho dù có là não yêu đương cũng không sao, không chậm trễ chính sự là được.
Thế nhưng ông cũng biết từ nhỏ Tạ Thần Vũ đã lớn lên ở nhà họ Địch, đã từng quản lý một ít chuyện làm ăn ở bên kia. Hơn nữa sau lưng còn có một chút bí ẩn không thể điều tra rõ, có lẽ sẽ không muốn tiếp nhận nhà họ Tạ cho lắm.
Ông tự hỏi mấy giây: “Em nói xem làm sao để lừa nó thêm một lần nữa đây?”
Đại lão nghiên cứu khoa học cũng không ôm hy vọng.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
Gần đây ông hiếm khi tìm hiểu về những tin đồn. Sâm Đức bị giết bởi công ty Tinh Thần, có tin đồn nói rằng sự kiện Silent năm đó cũng do Tinh Thần làm. Tinh Thần nổi danh là vì trước đây có một cậu ấm đã nhờ bọn họ cứu lấy bạn đời nhà mình, còn công khai tin tức cầu xin sự giúp đỡ về chứng bệnh thiếu hụt pheromone.
Hiện giờ người của Tinh Thần lại xuất hiện ở tinh cầu Đế Đô, giúp Tạ Thần Vũ đuổi bắt bọn cướp…… Liên hệ với chuyện nhìn thấy Tạ Thần Vũ ở trên tinh vực Gauze khi sự kiện Silent xảy ra, đủ loại dấu hiệu cho thấy, rất có thể Tạ Thần Vũ có mối quan hệ thân thiết với Tinh Thần, không khéo còn là ông chủ Trần thần bí kia.
Nếu thật là như vậy, lúc trước Tạ Thần Vũ cá cược với ông Tạ tám phần là cố ý thua. Nếu muốn lừa thì độ khó khăn rất cao.
Thế nhưng ông đã đáp ứng cháu nội là sẽ bảo mật chuyện ở trên tinh vực Gauze, vì vậy ông không nói gì, chỉ cho một câu “Không biết”. Ông chợt nghĩ đến ông Tạ không phải một người dễ dàng từ bỏ, có khi hai ông cháu này phải giày vò lẫn nhau rồi.
Vị học sinh xuất sắc nào đó đang được ký thác kỳ vọng cao vừa mới tỉnh ngủ, biết được dụng cụ kiểm tra mua về đã được chuyển đến, liền phân phó AI cầm nó quét hết toàn bộ căn biệt thự một lần.
Tống Ngạn vừa mở mắt ra liền đối diện với cảnh tượng này. Dù vậy cậu cũng không trách, chỉ lười nhác nằm ổ ở trên giường lật xem mấy bộ đồ nữ.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, những món đồ cậu đã đặt mua đều bị vứt ở nhà họ Địch, đành phải chọn lại một lần nữa.
Chọn được một nửa, linh cảm lại dâng lên, cậu liền mở chương trình ra bắt đầu tự phác thảo. Thế nhưng có tinh thần thì cũng vô dụng, vẽ được một bản cậu liền cảm thấy mệt mỏi, đành phải nằm xuống nghỉ ngơi.
Cứ như vậy mà ngủ chập chờn một ngày, ngày hôm sau cậu đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều, có thể tự mình xuống giường đi qua đi lại rồi.
Mắt thấy Tạ Thần Vũ lại gọi AI chữa bệnh sang đây, cậu liền phối hợp chờ đợi kiểm tra, trấn an vị Alpha nào đó đang có chút khẩn trương quá mức: “Em không sao.”
Tạ Thần Vũ nói: “Anh lo lắng biện pháp tránh thai không đúng.”
Nói xong anh liền bắt đầu hối hận.
Người của viện nghiên cứu đã từng nói mấy năm sắp tới hai người không thể có con. Anh nên đi làm phẫu thuật thắt ống trước mới phải, miễn cho bây giờ lo lắng hãi hùng, lỡ như thật sự có thai, Ngạn Ngạn lại phải chịu tội.
Anh càng nghĩ càng cảm thấy hối hận, khẩn trương mà nhìn chằm chằm AI chữa bệnh, biết được hết thảy bình thường, liền nói: “Hay là anh đi làm phẫu thuật thắt ống đi? Đi, em đi với anh đi!”
Tống Ngạn bày ra vẻ mặt không cảm xúc nhìn về phía vị học sinh xuất sắc mắc bệnh này.
Sau khi giải phẫu, nếu muốn cử động bình thường thì cần phải nằm trong khoang trị liệu tầm một hai giờ.
Với trạng thái căng thẳng hiện tại của Tạ Thần Vũ, đến lúc đó chắc chắn anh sẽ không muốn vào, tám phần là sẽ vừa sĩ diện mỉm cười nói không đau vừa nắm lấy tay cậu không chịu buông ra.
Cậu bình tĩnh hỏi: “Anh phải nằm nửa ngày trong khoang trị liệu, thật sự muốn làm sao?”
Tạ Thần Vũ tưởng tượng đến hình ảnh kia, chần chờ.
Tống Ngạn đúng lúc nhắc nhở: “Không phải nói hôm nay ông ngoại sẽ đến sao? Chúng ta đi tìm bọn họ đi.”
Tạ Thần Vũ không ý kiến, thu thập một phen liền nắm tay Tống Ngạn ra cửa.
Xe bay vừa mới tiến vào con đường chính, Tống Ngạn đã bị ôm lên.
Tạ Thần Vũ để cậu ngồi lên trên đùi mình, hai tay ôm lấy eo cậu kéo vào trong lòng ngực, dịu dàng giảng đạo lý: “Bên ngoài loạn như vậy, để ông ngoại đến nhà họ Tạ đi, chúng ta về nhà.”
Tống Ngạn: “……”
Y học đều đã phát triển đến mức này, vì sao không thể nghiên cứu ra được loại thuốc có thể trị dứt căn bệnh căng thẳng này của mấy tên Alpha vậy?
===================
Kỳ căng thẳng ập tới, anh biến thành gà mẹ bao bọc gà con =))))))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]